Chương 1148: Âm Dương Nguyên Từ Thần...
Chương 1148: Âm Dương Nguyên Từ Thần...Chương 1148: Âm Dương Nguyên Từ Thần...
“Cũng không biết Cát Phác sư huynh ở Động Huyền Kiếm Tông bên kia tu hành thế nào rồi?” Trong đầu Lục Huyền chợt xuất hiện bóng dáng Cát Phác với đôi dị đồng hai màu đen trắng, sau đó hắn lại hướng tầm mắt tới quầng sáng màu trắng vừa lặng lẽ xuất hiện trên linh điền.
Cố gắng kiềm chế nỗi kích động trong lòng, hắn giơ tay nhẹ nhàng chạm vào mặt ngoài của quầng sáng. Quầng sáng im lặng vỡ tan, hóa thành những điểm sáng nhỏ xíu phóng lên tận trời, trong chốc lát đã ngưng kết thành một luồng hư ảnh phi châm nhỏ bé đến không thể nhận ra, sau đó nhanh chóng dung nhập vào trong cơ thể Lục Huyền. Cùng lúc đó, trong đầu hắn chợt lóe lên một ý niệm. [Thu hoạch một gốc Nguyên Từ Linh Mộc lục phẩm, nhận được bảo vật Âm Dương Nguyên Từ Thần Châm thất phẩm.] Ý niệm trong đầu biến mất, một cây phi châm thần dị đã xuất hiện trước mặt Lục Huyền. Phi châm hóa thành một luồng hư ảnh, lúc ẩn lúc hiện, dường như bất cứ lúc nào nó cũng có thể xuyên thẳng qua hư không. Những nơi phi châm đi qua còn nổi lên từng tia u quang nhàn nhạt, quang mang lập lòe, toát ra một loại sức hút cường đại đến không thể nói rõ thành lời.
Lục Huyền tập trung tinh thần vào phi châm, rất nhanh đã biết rõ mọi thông tin chỉ tiết về nó.
[Âm Dương Nguyên Từ Thần Châm, bảo vật thất phẩm, dùng linh quáng Âm Dương Nguyên Từ hiếm thấy, sau vô số lần rèn đúc mà thành, bên trong đã ẩn chứa Nguyên Từ thần lực, có thể phá vạn pháp vạn vật, đặc biệt khắc chế pháp bảo pháp khí thuộc tính Kim, có thể tế luyện thành pháp bảo trung giai.] “Không ngờ lại mở ra một món bảo vật thất phẩm!” Lục Huyền vui sướng hô lên, trên mặt nở ra một nụ cười nóng bỏng: “Vậy là trong lúc vô tình, ta đã góp nhặt được mấy món bảo vật thất phẩm rồi."
Nhìn Âm Dương Nguyên Từ Thần Châm qua lại như con thoi trước mặt mình, Lục Huyền cảm thấy vô cùng phấn chấn.
Không tính đến linh thực thì hiện giờ trong tay hắn đã có khá nhiều món bảo vật thất phẩm, lần lượt là Nam Minh Lôi Hỏa Giám, Lưu Ly Xích Phượng Cốt, Huyết Ma Luyện Anh Thuật, Đại Nho Văn Cung cùng với Âm Dương Nguyên Từ Thần Châm vừa mới thu hoạch được.
Đại Ngũ Hành Yên Diệt Trận không trọn vẹn cùng với Chu Thiên Tinh Đấu Kiếm Trận đang trong giai đoạn gom góp vẫn chưa được tính vào nhóm này.
“Đoán chừng tới cả tu sĩ Nguyên Anh phổ thông cũng khó mà có được nhiều bảo vật thất phẩm bằng ta.” Trong lòng hắn nghĩ thầm, sau đó cất Âm Dương Nguyên Từ Thần Châm vào trong Thao Trùng Nang, đợi khi rảnh rỗi mới tế luyện món dị bảo này. “Trong các loại linh thực lục phẩm đang được gieo trồng trong linh điền của ta, Phi Lôi Chi đã sắp thành thục, Điên Đảo Âm Dương Quả và gốc Thực Quỷ Ác Đằng bên trong Phong Uyên Tinh Động đằng kia cũng đã tiến vào giai đoạn thành thục rồi. Đó là chưa kể tới Tốn Phong Cung - tầng thứ nhất của Bát Trọng Cung. Vậy là không bao lâu nữa, ta lại có thể thu hoạch thêm vài món bảo vật cao giai rồi.” Lục Huyền thầm nghĩ như vậy, sau đó trở lại trong sân.
Nửa tháng trôi qua, hắn vẫn lặng lẽ ở trong động phủ như trước đây, thỉnh thoảng có đi ra ngoài cũng chỉ tới Trích Tỉnh Lâu một chuyến hoặc đi tụ tập với nhóm tu sĩ quen biết ở gần đó mà thôi.
Sau khi hắn cố ý hỏi thăm một phen, coi như đã có chút hiểu biết đại khái về thế cục Ly Dương cảnh hiện tại rồi. Đám tà ma ở bên ngoài vẫn ùn ùn kéo tới, đã thu hút vô số tu sĩ tre già măng mọc xông lên chém giết, đồng thời cũng tạo thành không ít thương vong cho Tu Hành giới.
Lục Huyền âm thầm suy đoán, hẳn là hiện tại vách ngăn không gian của giới vực này đã bị hao tổn tương đối nghiêm trọng rồi, chỉ vì thực lực của Trung Châu quá mức cường đại nên biểu hiện mới không quá rõ ràng thôi. Đương nhiên bất kể thế cục diễn biến như thế nào cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến một linh thực sư như hắn, việc hắn có thể làm chính là ở trong động phủ yên tâm bồi dưỡng linh thực, cũng thuận tiện thu hoạch thêm mấy quầng sáng.
Hôm nay, lúc hắn đang tuần tra khắp linh điền, kiểm tra tình trạng chỉ tiết của linh thực thì từ bên ngoài động phủ truyền tới một giọng nói quen thuộc: “Lục đạo hữu, tại hạ Trịnh Hưng An, tiện đường đi ngang qua động phủ của đạo hữu nên cố ý tới bái phỏng một phen đây.”
Linh thức của Lục Huyền đảo qua, chợt phát hiện một tu sĩ Kết Đan mặc khôi giáp nặng nề đang đứng bên ngoài động phủ.
“Hóa ra là Trịnh đạo hữu.” Trong lòng Lục Huyền nghĩ thầm, sau đó thân hình lóe lên, hắn mở ra Vạn Chướng Huyền Tinh Trận, nghênh đón đối phương tiến vào. Vị tu sĩ họ Trịnh này chính là hộ vệ Kết Đan của Thiên Tinh Động, thường xuyên đi tuần tra ngang qua động phủ của Lục Huyền, thỉnh thoảng cũng sẽ tiến vào tiểu viện của hắn ngồi chơi một lát. Bởi vì hầu hết thời gian bản thân đêu ở bên trong động phủ, không nắm bắt được nhiều tin tức bên ngoài nên Lục Huyền đã cố ý đi kết giao với đối phương, thi thoảng lại mời nhóm hộ vệ này thưởng thức một ít linh quả linh nhưỡng, thuận tiện hỏi thăm tin tức từ bọn họ một phen. Bản thân hắn và Tinh Sứ Tầ Vô Hành có giao tình không tệ, ngày thường lại luôn lấy việc giúp người làm niềm vui, tính tình nhiệt tình hiếu khách, nên trải qua thời gian khá dài, thường xuyên giao lưu qua lại, đôi bên đã khá là quen thuộc với nhau rồi. “Trịnh đạo hữu, hoan nghênh tới chơi.” Trên mặt hắn xuất hiện một nụ cười nhiệt tình. “Ha ha, Lục đạo hữu khách khí quá, ta đi ngang qua gần đầy, chợt nhớ tới đám linh nhưỡng do đạo hữu ủ chế, không nhịn được cơn thèm nên tới xin đạo hữu vài chén linh nhưỡng đây.” Thân thể và khuôn mặt tu sĩ họ Trịnh đang ẩn giấu bên trong lớp khôi giáp nặng nề do Thiên Tỉnh Động chế tạo, ồm ồm nói.
“Trịnh đạo hữu đừng quá khách sáo như vậy, trong động phủ của Lục mỗ cái khác không có nhưng linh nhưỡng thì không thiếu bao giờ.” Lục Huyền vừa cười vừa nói, dường như hắn nhớ tới điều gì đó, ánh mắt đảo qua bốn phía, trong lòng chợt lấy làm nghi hoặc hỏi: “Đúng rồi, mấy vị hộ vệ Trúc Cơ thường đi theo phía sau đạo hữu đâu rồi?”
“Ồ? Gần đây đám tà ma tàn sát bừa bãi bên trong Thiên Tỉnh Động, nhiệm vụ tuần tra tương đối nặng nề nên bọn họ và ta tách ra, trực tiếp phụ trách một khu vực khác.” Trịnh Hưng An thuận miệng đáp.
“Vậy à?” Lục Huyền nghe vậy nhưng trong lòng vẫn có vài phần nghi hoặc.
“Đúng là chuyện tà ma xâm nhập đã khiến cuộc sống của tất cả mọi người đầu đảo lộn theo, từ nhóm tán tu đang sinh sống bên trong Thiên Tỉnh Động hay là những hộ vệ như Trịnh đạo hữu đầu không được yên ổn. Ngày thường vất vả cho các vị đạo hữu quá.”
“Đúng rồi, gần đây Lục mỗ có bồi dưỡng được một loại linh quả tên là Mê Tiên Đào, mùi vị không tệ, mời Trịnh đạo hữu thử xem.” Lời nói vừa dứt, một trái linh đào màu trắng hồng tươi non đã xuất hiện trong tay, Lục Huyền lập tức đưa nó qua cho Trịnh Hưng An.
“Được, vừa hay có thể giải khát.” Trịnh Hưng An nhìn trái Mê Tiên Đào trên tay, trực tiếp cắn một miếng lớn.
Ngay tại khoảnh khắc đó, Lục Huyền lập tức tập trung tinh thần nhìn vào đối phương, khóe miệng chợt xuất hiện một tia tiếu ý như có như không. Quả nhiên, một ý niệm chợt lóe lên trong đầu hắn.