Chương 1155: Mỗi Người Đều Có Chí Hướ...
Chương 1155: Mỗi Người Đều Có Chí Hướ...Chương 1155: Mỗi Người Đều Có Chí Hướ...
Lại nói, phần lớn đám tu sĩ đang sinh sống bên trong Thiên Tỉnh Động là tán tu, xuất thân bình thường, không có bảo vật hoặc là thần thông, công pháp truyền thừa mạnh mẽ để phòng thân. Mà trên ngọc giản có liệt kê ra rất nhiều bảo vật quý giá, thậm chí còn có một kiện pháp khí thất phẩm là Cửu Thiên Nguyên Dương Xích, cộng với bí pháp thần thông như Tiên Thiên Cầm Nã Thủ.
Những thứ này thường chỉ tồn tại trong các đại tông môn và thế lực lớn, với phần lớn tán tu, chúng chính là những thứ bọn họ cực kỳ khao khát, nhưng chỉ có thể mong cầu mà không tài nào có được.
Vậy mà hiện giờ, chỉ cần diệt sát đủ số lượng tà ma nhất định là có thể nhận được chúng rồi, thử hỏi làm sao bọn họ có thể không điên cuồng cho được?
Hôm sau, đã có một tu sĩ Kết Đan hậu kỳ trong Lôi Hỏa Tỉnh Động gửi phù lục đưa tin, mời Lục Huyền tới động phủ của mình tụ tập. Lục Huyền thu dọn qua một chút rồi bay tới động phủ của vị tu sĩ quen biết kia.
“Lục đạo hữu, lâu rồi không gặp.” Tu sĩ này tên là Quách Bỉnh Thu, khí chất nho nhã, vừa thấy Lục Huyền từ đằng xa đã đi ra ngoài cửa nghênh đón, nở nụ cười chào hỏi.
“Đã lâu không gặp, tu vi của Quách đạo hữu càng ngày càng tinh xảo.” Lục Huyền cảm khái cười nói, sau đó đi theo sau lưng gã tiến vào động phủ.
Trong gian đại sảnh lịch sự tao nhã kia đã có hơn mười tu sĩ Kết Đan ngồi sẵn từ trước, phần lớn trong số bọn họ đầu là người Lục Huyền quen biết từ lâu rồi, Diệp Huyền Ngân có giao tình không tệ với hắn cũng có mặt ở nơi này. Hắn mỉm cười chào hỏi mọi người, lại lấy ra mấy bình linh nhưỡng từ trong túi trữ vật.
“Các vị đạo hữu, Lục mỗ đi vội vàng, chỉ thuận tay mang theo mấy bình linh nhưỡng do mình tự tay ủ chế để các vị đạo hữu nếm thử, mong các vị đạo hữu không chê.”
Nhìn thấy hắn rót ra từng chén linh nhưỡng ẩn chứa linh khí dạt dào, ánh mắt mọi người đầu sáng rực lên.
“Lục đạo hữu có lòng rồi.” “Linh dịch đạo hữu cất chứa thật thần kỳ, tại hạ nghe danh đã lâu, hôm nay phải đánh giá thật cẩn thận mới được.” Mọi người cùng lên tiếng tán thưởng, Lục Huyền chỉ ngồi một bên nhẹ nhàng mỉm cười. Khi đám người trước mắt thưởng thức linh nhưỡng, tâm thần hắn lại lặng lẽ đảo qua, chờ đến lúc xác nhận được không ai bị tà ma phụ thể mới dần dần yên lòng.
“Tạm thời an toàn rồi.” Hắn lặng lẽ thở dài, sau đó cẩn thận lắng nghe mọi người trò chuyện với nhau, thỉnh thoảng mới phát biểu một câu ý kiến.
“Các vị đạo hữu, lý do hôm nay Quách mỗ mời các ngươi tới là gì hẳn trong lòng các vị đầu biết rõ. Mục đích đúng là vì các loại bảo vật vừa được Thiên Tinh Động lẫy ra.” Quách Bỉnh Thu chờ mọi người đến đông đủ mới mở miệng nói.
Mọi người nghe vậy lập tức yên tĩnh lại, ai nấy đầu đăm chiêu suy nghĩ.
“Hẳn là mọi người đều đã biết về các loại bảo vật có trong tập danh sách kia rồi, pháp khí thất phẩm, thần thông cấp thấp, công pháp thượng đẳng... đối với đám người chúng ta, mỗi món bảo vật trong danh sách kia đầu sáng ngang với một loại cơ duyên to lớn. Có thể lấy được càng nhiều bảo vật, lại càng có lợi với con đường tu hành ngày sau của chúng ta.”
“Nhưng tà ma xâm nhập đã lâu, mọi người cũng có được một chút hiểu biết đại khái về chúng, mỗi loại tà ma đều có năng lực tà dị riêng, rất khó để hoàn toàn diệt sát. Bởi thế ta định tụ tập các vị đạo hữu đang có mặt ở đây, cùng nhau liên thủ đối phó với tà ma.”
“Tập hợp sức mạnh của nhiều người, khẳng định là chuyện tiêu diệt tà ma sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, từ đó hiệu suất diệt ma cũng sẽ tăng lên, sau đó chúng ta cùng nhau đổi lấy những loại bảo vật cao cấp kia rồi căn cứ vào độ cống hiến của mỗi người để chia cắt bảo vật.” “Các vị đạo hữu nghĩ thế nào?” Quách Bỉnh Thu đảo mắt nhìn quanh đại sảnh, sau đó lên tiếng bình thản hỏi hỏi.
“Đúng là cách hay, đơn đả độc đấu sẽ rất khó cạnh tranh với những tu sĩ khác.”
“Đồng tâm hiệp lực là có thể dễ dàng diệt sát tà ma, khiến độ khó khi trao đổi bảo vật giảm xuống khá nhiều.” Có tu sĩ lên tiếng phụ họa.
“Đúng là kế hoạch này có phần khả thi, nhưng nhất định phải vạch ra một quy trình cụ thể, bằng không đến thời điểm chia cắt bảo vật mà phân chia không đều, sẽ dẫn tới gút mắc về mặt lợi ích, làm tổn thương đến hòa khí thì không hay.” Cũng có tu sĩ nói ra nỗi lo lắng của mình. Gần như cả mười mấy tu sĩ đang có mặt ở đây đầu tán thành với lời đề nghị của Quách Bỉnh Thu, chỉ có Lục Huyền và hai người khác vẫn giữ im lặng, không bày tỏ ý kiến của mình.
“Lục đạo hữu có tình nguyện gia nhập với chúng ta, cùng nhau diệt sát tà ma? Tranh đoạt những món bảo vật hiếm thấy kia hay không?” Người ngồi bên cạnh khẽ quay đầu lại, nhẹ giọng hỏi. Lục Huyền lắc đầu. Tâm chí của hắn vô cùng kiên định, đã đưa ra quyết định từ lâu, đương nhiên sẽ không vì có người ngỏ lời mời mà thay đổi. Ý nghĩa ẩn chứa đằng sau hành động lần này của Thiên Tỉnh Động đã quá rõ ràng, bởi vì mức độ hung hăng ngang ngược của tà ma đã vượt quá sự khống chế của bọn họ, khiến bọn họ không thể không lấy ra lượng lớn bảo vật để thu hút vô số tán tu người trước ngã xuống người sau tiến lên, cùng nhau vây quét săn giết tà ma.
Mặt khác, nếu hắn muốn đi săn giết tà ma thì cũng không muốn làm trước mặt những người khác, khi phải đối diện với lợi ích to lớn, con người ta rất dễ nảy sinh lòng tham, khiến cho đủ các loại biến cố ùn ùn kéo tới, còn không bằng một mình hắn đi, sẽ tránh được rất nhiều phiền phức.
Đương nhiên quan trọng nhất là hắn thấy chướng mắt với mấy món bảo vật trên danh sách kia...
“Từ đạo hữu, bình thường Lục mỗ đều dồn hết tỉnh lực vào linh thực, xưa nay đầu bỏ bê chuyện tu hành nên không có thực lực tương ứng với cảnh giới. Nếu bảo ta đi đối phó với đám yêu thú bình thường thì không sao, nhưng thật sự là tà ma quá mức cường đại, nếu ta gia nhập vào đội ngũ của các đạo hữu, rất có thể sẽ không góp được chút sức lực gì, còn kéo chân các vị đạo hữu lại. Vậy nên ta vẫn an phận thủ thường làm một linh thực sư thì hơn.” Lục Huyền thở dài một tiếng, sau đó cười khổ đáp.
“Mỗi người đều có chí hướng riêng, tất nhiên không thể miễn cưỡng Lục đạo hữu được. Đúng là đạo hữu ở trong động phủ sẽ an toàn hơn đi ra ngoài săn giết tà ma không biết bao nhiêu lần. Nhưng nếu bỏ qua lần này thì rất khó tìm được một cơ hội để nhận được những món bảo vật như vậy.” Trong mắt tu sĩ họ Từ hiện vẻ thất vọng, nhẹ giọng nói với Lục Huyền. “Rất khó xuất hiện ư? Ta mở phần thưởng từ quầng sáng cũng mở đến mỏi cả tay đây này...” Trong lòng Lục Huyền rủa thầm một câu, nhưng vẻ mặt lại toát lên một tia bất đắc dĩ:“Không còn cách nào khác, đã chọn đi lên con đường linh thực sư này thì tất nhiên phải nghĩ đủ mọi cách để sống tạm, yên ổn vượt qua một kiếp nhân sinh.” “Hết thảy đầu do đạo hữu quyết định, chỉ cần ngày sau đừng hối hận là được.” Tu sĩ họ Từ gật đầu nói, sau đó quay đầu thương lượng chi tiết liên thủ với hai tu sĩ khác.