Chương 1156: Muốn Khiến Nó Diệt Vong T... _
Chương 1156: Muốn Khiến Nó Diệt Vong T... _Chương 1156: Muốn Khiến Nó Diệt Vong T... _
Làm như thế nào để dụ giết, mai phục, cường công tà ma tốt nhất... làm sao để phát huy sức mạnh của pháp khí cùng với bí thuật mỗi người đang nắm giữ trong tay đạt đến hiệu quả cao nhất, sau khi săn giết thành công lại chia cắt bảo vật như thế nào. Đám người bừng bừng khí thế thảo luận, còn Lục Huyền ngồi một mình trong góc lại có vẻ không hòa hợp cho lắm. Hắn vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, nhìn đám tu sĩ bên cạnh dường như đã bị lượng lớn bảo vật làm cho mất trí, sau đó chậm rãi nhấp một ngụm linh nhưỡng.
“Muốn khiến nó diệt vong thì trước hết phải khiến nó điên cuồng.”
Chờ sau khi tụ hội kết thúc, Lục Huyền cũng không ở lại lâu, hắn từ biệt Quách Bỉnh Thu rồi trở về động phủ. Động phủ của hai người không cách nhau quá xa, rất nhanh hắn đã thuận lợi quay về tới bên ngoài động phủ của mình.
Linh thức của hắn đảo qua bốn phía, sau khi xác nhận không có bất cứ tình huống dị thường gì, lúc này mới mở trận pháp tiến vào trong động phủ. Vạn Chướng Huyền Tinh Trận vừa mở ra, cảnh tượng hỗn loạn bên ngoài lại không còn nhiều liên hệ với hắn nữa.
Lục Huyền ở trong vùng thiên địa thuộc về mình, dốc lòng đào tạo mỗi một gốc linh thực.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua ba tháng. Trong khoảng thời gian này, hắn cũng thăm dò được không ít tin tức mới có liên quan đến tà ma. Có đông đảo tán tu gia nhập vào nên cục diện cũng tốt hơn đôi chút, không còn nghe nói ở đâu đó xuất hiện tình trạng tử thương thảm trọng nữa. Theo hắn được biết, đã có một phần nhỏ trong số bảo vật Thiên Tinh Động lẫy ra treo thưởng được người ta trao đổi, nhưng những món quý hiếm nhất vẫn còn, có thể thấy chuyện diệt sát tà ma ngoài kia khó khăn đến mức nào.
Trong động phủ, ba tiểu Thụ Nương còn lại đã lần lượt đột phá thành công. Sau khi đột phá, ba quầng sáng màu trắng của chúng mang đến cho Lục Huyền một khúc Thiên Niên Cổ Thụ Tâm lục phẩm và hai gói kinh nghiệm phối phương Lục Ngưng Lộ ngũ phẩm.
“Sáu Thụ Nương đầu đã trở thành thể hoàn chỉnh, còn nhanh hơn một chút so với ta dự đoán. Đã đến lúc tới Thanh Mộc Tinh Động một chuyến, lúc trước Huyền Cực Thụ Mẫu thần bí kia từng nói, chỉ cần Thụ Nương thuận lợi trưởng thành thì có thể tới chỗ nó xin một hạt linh chủng cao giai. Thân là thụ linh của rừng rậm vô biên bên trong Thanh Mộc Tinh Động, linh chủng nó lấy ra chắc không phải thứ bình thường.” Trên mặt Lục Huyền hiện lên một nụ cười.
Tuy trước mắt các đại Tinh Động hoặc ít hoặc nhiều đầu có bóng dáng của tà ma xuất hiện, nhưng hắn chỉ hoạt động trong phạm vi an toàn, lại cẩn thận hơn một chút thì khả năng gặp phải tà ma vẫn rất nhỏ. Trong lòng nghĩ vậy, hắn bèn gọi Thảo Khôi Lỗi tới. So với lúc trước, trên thân thể Thảo Khôi Lỗi lúc này đã xuất hiện một chút biến hóa rõ ràng. Thân thể ban đầu vốn có màu xám tro giờ lại xuất hiện từng điểm xanh biếc, có thể cảm nhận được sinh cơ nồng đậm tản ra từ trong đó.
Đoạn cổ mộc cắm trên ngực nó đã hoàn toàn bị những sợi thừng cỏ màu xanh xám bao trùm, một đầu sợi dây thừng tiến vào chỗ sâu bên trong cổ mộc, không ngừng hấp thu linh khí thảo mộc bên trong quả cầu ánh sáng kia. Khúc Thiên Niên Cổ Thụ Tâm bị hấp thu liên tục nên thể tích đã thu nhỏ lại rất nhiều, phần gỗ còn lộ ra bên ngoài trông cũng không còn lớn như trước nữa.
“Trông coi động phủ cho tốt, nếu có tu sĩ hoặc tồn tại khác có ý đồ cưỡng ép xâm nhập, ngươi có thể tiến vào trong trận pháp, dùng Tiễn Đằng diệt sát bọn chúng.” Lục Huyền dặn dò Thảo Khôi Lỗi. Công hiệu chủ yếu của Vạn Chướng Huyền Tỉnh Trận là phòng hộ, khả năng sát phạt không mạnh, một khi có người xâm nhập, cũng chỉ có thể phân phối Thảo Khôi Lỗi tiến vào trong trận pháp, vận dụng Tiễn Đằng công kích đối phương. Tuy Tiễn Đằng chỉ có tứ phẩm nhưng lại có khả năng công kích cực xa, đối phó với tu sĩ bị vây trong trận pháp hoàn toàn không thành vấn đề.
Có thể thấy trong khoảng thời gian này, linh trí của Thảo Khôi Lỗi này đã tăng lên rõ rệt, ít nhất là nhóc con này có thể nhớ kỹ lộ tuyến trận pháp vận chuyển và có thể tự do ra vào trong đó.
Sau khi chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa, Lục Huyền ra khỏi động phủ, nhìn lên vô số lôi mang nhỏ bé đầy trời phía trước, trong lòng không khỏi sinh ra một cảm giác lạ lẫm.
“Đúng là trong động phủ không có ngày đêm.” Hắn cảm khái một tiếng, sau đó hóa thành một tia lôi mang màu trắng bạc, bắn nhanh ra ngoài.
Sau khi tiến vào Thanh Mộc Tinh Động, hắn lẫy ra phù lục đưa tin của hai tu sĩ quen biết là Ngọc Lâm tán nhân và Vương Tuế Hoài, muốn liên lạc với hai người, định tìm bọn họ ôn chuyện, nhưng chờ một lát vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
“Rốt cuộc là đang bế quan tu luyện hay cũng đi săn giết tà ma rồi?” Lục Huyền nghĩ thầm, nhưng cũng không băn khoăn quá lâu, hắn lập tức thay đổi phương hướng, đi tới nơi lúc trước mình từng nhận được Thụ Nương.
Rừng rậm vô biên dấy lên tầng tầng sóng lớn xanh biếc, thứ đập vào mắt đều là màu xanh thăm thẳm với cường độ không đồng đầu. Lục Huyền thi triển Mộc Độn Thuật, tiến vào một gốc đại thụ cao vút trong mây mọc ở nơi này.
Bên trong đại thụ, hắn nhanh chóng xuyên qua như cá gặp nước.
Mấy hơi thở sau, bên cạnh hắn đã xuất hiện vài tia lục quang, cứ một mực theo sát không rời, thậm chí tốc độ của chúng còn không kém cạnh gì hắn.
Lục Huyền lập tức dừng lại, bóng dáng mấy tiểu Thụ Nương xuất hiện, chúng vung vẩy đôi cánh màu xanh nhạt, bay tới bay lui quanh người hắn, thỉnh thoảng lại ghé sát vào người hắn nhẹ nhàng hít hà rồi lại ngượng ngùng rời đi, trong ánh mắt ẩn chứa ý tứ tìm tòi nghiên cứu nồng đậm.
“Xem ra chúng đã ngửi được mùi vị của đồng loại từ trên người ta rồi.” Lục Huyền cười cười, sau đó triệu hồi sáu tiểu Thụ Nương từ trong Thao Trùng Nang của mình ra. Nhìn thấy mấy đồng loại xa lạ nhưng rõ ràng là có khí tức mạnh hơn mình, mấy Thụ Nương vừa mới xuất hiện đầu lộ ra vài phần cảnh giác. Nhưng dù sao đôi bên cũng có cùng nguồn gốc, nên rất nhanh đã trở nên thân mật, cả đám kêu ríu rít, không biết đang giao lưu cái gì.
“Nhiều năm rồi mới quay lại, không biết Thụ Nương nhiệt tình lúc trước đi đâu mất rồi.” Lục Huyền cảm khái một câu. Không biết mấy tiểu Thụ Nương nói với đồng bạn điều gì mà mấy Thụ Nương sống trong Thanh Mộc Tinh Động đột nhiên trở nên rất nhiệt tình với Lục Huyền, chúng ra hiệu cho Lục Huyền đi theo phía sau.
Lục Huyền cũng không nghĩ nhiều, toàn thân được bao phủ bởi linh lực màu xanh biếc, nhanh chóng tiến vào chỗ sâu bên trong đại thụ. Rất nhanh, một tiếng vang nhẹ như bọt biển vỡ tan truyền ra, hắn có cảm giác mình vừa mới xuyên qua một lớp màng xanh mỏng tựa cánh ve, tiến vào một vùng thiên địa xanh ngát.
Trên đỉnh đầu là một mảng xanh khổng lồ, vô biên vô tận, dưới đáy có vô số rễ cây cực lớn quấn quanh, hình thành nên đủ các loại địa hình quái dị, không biết bên trong ẩn chứa bao nhiêu tỉnh quái thảo mộc đang vui vẻ chơi đùa cùng nhau.
Lục Huyền mỉm cười, lẳng lặng quan sát cảnh này, chờ đợi Huyền Cực Thụ Mẫu xuất hiện.