Chương 1157: Lời Gửi Gắm!
Chương 1157: Lời Gửi Gắm!Chương 1157: Lời Gửi Gắm!
Không bao lâu sau, từ bên trong cơ thể mấy Thụ Nương bên cạnh chợt tuôn ra một luông khí tức màu xanh nhạt mỏng manh. Lục Huyền không hề thấy kinh ngạc, hắn đưa mắt nhìn quanh cũng thấy vô số tinh quái thảo mộc đều có biểu hiện giống hệt nhau.
Vô số khí tức màu xanh nhạt nọ tụ tập lại một chỗ, ngưng tụ thành một bóng người màu xanh đậm có vẻ ngoài giống với thân thể con người. Bóng dáng này cao hơn mười trượng, trên đỉnh đầu có vô số dây leo lớn nhỏ với màu sắc khác nhau rủ xuống, nửa thân trên có vô số cành giống như cánh tay chồng chéo lên nhau, kéo dài đến phía cuối tấm màn xanh trên cao.
“Bái kiến Thụ Mẫu tiền bối!” Lục Huyền vội vàng thi lễ. “Hóa ra là tiểu hữu.”
“Mấy Thụ Nương này chính là nhóm lúc trước tiểu hữu từng đưa ra khỏi Thanh Mộc Tinh Động phải không? Không ngờ chúng lại trưởng thành nhanh như vậy, lại trở thành thể hoàn chỉnh rồi? Nhìn khí tức này hẳn là chúng đã dung hợp với một món thiên tài địa bảo hệ Mộc.” Một thanh âm dịu dàng đến tận cùng rơi vào tai Lục Huyền, thoáng cái đã khiến hắn cảm thấy vô cùng yên bình. Đối phương chính là Huyền Cực Thụ Mẫu lai lịch thần bí đang ẩn nấp bên trong Thanh Mộc Tinh Động, thực lực sâu không lường được. Đối phương cắm rễ tại Tinh Động, có thể phân hoá ra hàng nghìn hàng vạn, cũng có thể hợp thành một thể, trở thành dáng vẻ như hiện tại.
“Ta ngẫu nhiên nhận được một món bảo vật, vừa hay thích hợp với mấy tiểu tỉnh linh này nên để chúng nó chia đầu.” Lục Huyền thuận miệng nói, sau khi mở ra thêm hai khúc Thiên Niên Cổ Thụ Tâm, hắn đã đưa chúng cho các Thụ Nương một khúc, khúc còn lại dự định sẽ để cho Yêu Quỷ Đằng sử dụng. “Tiểu hữu có lòng, Thụ Nương được ngươi chăm sóc tốt như vậy ta cũng yên tâm rồi.” Trong giọng nói dịu dàng của Huyền Cực Thụ Mẫu tràn đầy vui sướng.
“Ta vốn định để chúng nó trở về Thụ giới cho chúng nó tự do sinh trưởng, nhưng giờ lại thay đổi ý định. Có lẽ ở lại bên cạnh tiểu hữu sẽ có lợi cho sự trưởng thành của chúng hơn. Đương nhiên, ta cũng không quên lời hứa hẹn với tiểu hữu lúc trước. Chỗ ta có một hạt linh chủng cao giai, xin tặng lại cho tiểu hữu, hi vọng ngươi có thể nuôi dưỡng chúng thật tốt.” Huyền Cực Thụ Mẫu chậm rãi nói, thanh âm vốn êm dịu rơi vào tai Lục Huyền lại càng như tiếng nhạc trời.
“Chỗ ta có một loại linh chủng không biết tên, ngẫu nhiên lấy được ở một di tích Thượng cổ trong Thiên Tinh Động, giờ tặng lại cho tiểu hữu.” Huyền Cực Thụ Mẫu dịu dàng nói, cùng lúc đó, một điểm sáng nhỏ bé từ chỗ cao bắn về phía Lục Huyền.
Theo khoảng cách càng ngày càng gần, điểm sáng nọ nhanh chóng tăng lớn, một hạt linh chủng lóe ra tỉa sáng chói mắt đã xuất hiện trước mặt Lục Huyền. Có cảm giác bên trong hạt linh chủng này đang ẩn chứa một cái bấc đèn miệt mài thiêu đốt, khiến Lục Huyền ở cách đó không xa cũng cảm nhận được sự ấm áp.
“Tuy không biết rõ chủng loại của nó, nhưng căn cứ vào sinh cơ đang ẩn chứa bên trong linh chủng, ta suy đoán, đây hẳn là một hạt linh chủng thất phẩm.” Ngũ quan mơ hồ của Huyền Cực Thụ Mẫu lại biến hóa, hiện lên một nụ cười.
“Linh chủng thất phẩm? Vậy thì quá quý giá rồi, vãn bối hổ thẹn không dám nhận.” Ánh mắt Lục Huyền cứ một mực nhìn chằm chằm vào hạt linh chủng kia không rời một giây nhưng vẫn giả vờ từ chối. Nhưng đương nhiên, trong lòng hắn hiện giờ, chỉ hận không thể gieo ngay hạt linh chủng sáng chói này xuống đất để nhận được tin tức chỉ tiết về nó.
“Tiểu hữu đừng khách khí, ta giữ lại hạt linh chủng này cũng không có tác dụng gì, chỉ khiến sinh cơ của nó dần dần xói mòn mà thôi, còn không bằng giao cho tiểu hữu bồi dưỡng, biết đâu lại có thể thu hoạch được một gốc linh thực cao giai hiếm thấy.” Huyền Cực Thụ Mẫu chậm rãi nói.
Lục Huyền nuôi dưỡng sáu tiểu Thụ Nương kia thành thể hoàn chỉnh, tuy đó là công lao rất lớn nhưng vẫn không đáng để dùng một hạt linh chủng thất phẩm làm quà tạ ơn. Ban đầu Huyền Cực Thụ Mẫu chỉ định lấy một hạt linh chủng lục phẩm quý hiếm ra thôi, nhưng trong lúc nhất thời lại thay đổi chủ ý. Nhóm Tiểu Thụ Nương trưởng thành nhanh chóng như vậy đã đủ để chứng minh trình độ của Lục Huyền trong phương diện linh thực rồi. Thêm nữa, vì nuôi dưỡng mấy con tỉnh quái thảo mộc mà Lục Huyền tình nguyện dùng bảo vật hệ Mộc cao giai tẩm bổ cho chúng, qua chuyện này hoàn toàn có thể thấy được phẩm tính của Lục Huyền như thế nào.
Đồng thời, với thế cục trước mắt, Huyền Cực Thụ Mẫu định để Lục Huyền tiếp tục chăm sóc sáu tiểu Thụ Nương kia, coi như lưu lại một chút mồi lửa cho loài tinh quái hiếm thấy này.
Vì nhiều nhân tố như vậy gộp lại, cuối cùng, nó đã quyết định lấy ra hạt linh chủng kỳ dị mình cất giữ suốt nhiều năm qua, tặng cho Lục Huyền.
“Vậy... Văn bối xin đa tạ tiền bối.” Lục Huyền nhìn chằm chằm vào hạt linh chủng sáng chói đang từ từ bay tới kia, nhìn khoảng cách giữa nó và mình càng ngày càng gần, cuối cùng đã quyết định nhận lấy.
“Nên thế.” Huyền Cực Thụ Mẫu nhẹ nhàng gật đầu, lại quan sát Lục Huyền và mấy Tiểu Thụ Nương ở phía dưới. “Tiểu hữu, sau khi tà ma xâm nhập Thiên Tinh Động, sinh cơ trong Thụ giới này càng lúc càng ít, ngoại trừ giao mấy tiểu Thụ Nương này cho ngươi, ta còn muốn nhờ ngươi dẫn theo một ít Thụ Nương chưa dựng dục khác rời đi nữa.”
“Được, vãn bối nhất định sẽ tận tâm tận lực, chăm sóc chúng cẩn thận chu đáo.” Lục Huyền khẩn khoản đáp.
Nuôi dưỡng Thụ Nương cũng có thể nhận được phần thưởng quầng sáng, càng không cần phải nói tới chuyện Huyền Cực Thụ Mẫu vừa giao cho hắn một hạt linh chủng thất phẩm.
Về phần phải thỏa mãn điều kiện nuôi dưỡng chúng nó lại càng không cần lo lắng, trong động phủ của hắn có nhiều linh thực lục phẩm thất phẩm như thế, nuôi dưỡng vài Thụ Nương hoàn toàn không thành vấn đề.
“Tiền bối, trước mắt tình hình Thanh Mộc Tinh Động thế nào rồi? Tà ma xâm nhập có nghiêm trọng không?” Giọng điệu Lục Huyền có thêm vài phần quan tâm. Hành động của Huyền Cực Thụ Mẫu khiến hắn cảm thấy hơi giống với gửi gắm dặn dò trước khi mình xảy ra chuyện, bởi vậy mới tò mò hỏi.
“Cũng có tà ma xuyên qua vòng bảo hộ của Thụ giới, xâm nhập vào bên trong, khiến không ít tinh quái tử vong. Khi ta phân hóa thành hàng nghìn hàng vạn thì thực lực sẽ giảm đi rất nhiều, không thể chú ý tới mọi nơi được, nhưng hợp lại thì mục tiêu lại quá rõ ràng, cộng thêm chuyện ta vốn không am hiểu thuật pháp công phạt, nên chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ được đám tinh quái này mà thôi.” Huyền Cực Thụ Mẫu nhẹ nhàng thở dài một tiếng, hàng nghìn hàng vạn dây leo nhẹ nhàng lắc lư, trong giọng nói ẩn chứa cảm giác bất đắc dĩ nồng đậm. “Có thể đối kháng với tà ma đồng thời cũng có thể bảo vệ vô số tinh quái thảo mộc, để chúng không bị tà ma quấy rầy, những gì tiền bối làm đã khiến vãn bối vô cùng bội phục rồi.” Lục Huyền nghiêm mặt nói.
“Tiểu hữu quá khen.” Huyền Cực Thụ Mẫu dịu dàng đáp, ánh mắt lại nhìn xuống mấy tiểu Thụ Nương kia. “Các ngươi có tình nguyện tiếp tục đi theo vị tu sĩ Nhân tộc này không?”
Sáu Thụ Nương nhìn nhau rồi đồng loạt gật đầu.