Chương 1189: Ơ Này, Nghe Ta Giải Thích Ð... -
Chương 1189: Ơ Này, Nghe Ta Giải Thích Ð... -Chương 1189: Ơ Này, Nghe Ta Giải Thích Ð... -
[Sau khi luyện hóa bảo vật có thể tự do khống chế Tinh Linh Hoa vạn năm trong nụ hoa này, tốc độ của Tinh Linh Hoa cực nhanh, không hề thua kém một số loại pháp khí thất phẩm. Đồng thời sinh vật này còn có năng lực ẩn hình cường đại, ngay cả thần thức của tu sĩ Nguyên Anh cũng khó lòng phát hiện ra được, khi tâm niệm của chủ nhân khống chế, có thể hiển lộ hết thảy cảnh vật xung quanh trên cánh hoa.]
[Sau khi hoàn toàn tế luyện có thể sử dụng Hoa Mị Nô để thi triển ra bí pháp mị hoặc và huyễn thuật kỳ dị mê loạn tâm thần.] “Hoa Mị Nô... Không rõ phẩm giai cụ thể.” Lục Huyền thầm nghĩ: “Nhưng xem giới thiệu thì nếu được lợi dụng tốt, hẳn là thứ này có thể tương đương với một món bảo vật thất phẩm. Quan trọng hơn, nó có thể hoàn toàn thay thế món bảo vật trinh sát Hư Không Yểm Mục ngũ phẩm ta vẫn đang sử dụng.”
Hắn nhận được Hư Không Yểm Mục đã nhiều năm, món bảo vật này có năng lực ẩn nấp và điều tra cường đại, rất thích hợp với người trời sinh tính tình cẩn thận như Lục Huyền, cũng từng lập được không ít công lao cho hắn. Nhưng dù sao nó cũng chỉ là ngũ phẩm, không thể giấu được ánh mắt của một số vị Kết Đan Chân Nhân có linh thức cường đại hoặc tu luyện bí thuật tương ứng, lại càng không thể tránh thoát được ánh mắt của Nguyên Anh Chân Quân.
Từ rất lâu trước đây Lục Huyền đã muốn thay thế nó rồi, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội, mãi đến hôm nay cuối cùng cũng được như ý nguyện.
Không do dự thêm nữa, linh thức của hắn lập tức thăm dò vào trong nụ hoa màu trắng nhạt, đơn giản tế luyện một phen. Sau đó, tâm niệm vừa động, chỉ thấy Tinh Linh Hoa nhỏ bé vốn đang nằm giữa nụ hoa đột nhiên lại mở bừng mắt, bốn cánh trong suốt lay động nhanh như chớp, ngay sau đó đã biến mất không còn thấy đâu nữa.
Linh thức của Lục Huyền đảo qua, bóng dáng Tinh Linh Hoa vừa lặng lẽ xuất hiện ở cách đó hơn mười trượng. Dưới sự khống chế của hắn, Tỉnh Linh Hoa với cảm giác tồn tại cực thấp có thể dễ dàng dung nhập vào không khí. Đến đây, hắn cúi đầu nhìn về phía nụ hoa màu trắng nhạt trong tay, chỉ thấy từng cánh hoa vừa lặng lẽ mở ra, nhìn như mấy cái màn hình trong suốt, bên trong hiển thị đủ các loại cảnh tượng xung quanh Tỉnh Linh Hoa.
“Lại có nhiều màn hình đồng thời giám sát... Hoàn toàn xứng đáng với danh xưng là bản thăng cấp toàn diện của Hư Không Yểm Mục.” Lục Huyền khẽ cười một tiếng, lại nhanh chóng kêu gọi Tinh Linh Hoa trở về, để nó nằm vào trong nụ hoa.
Cánh hoa lặng lẽ cụp lại, bao trùm toàn thân Tinh Linh Hoa.
Hắn chỉ mới bước đầu tế luyện món bảo vật đặc biệt này, bởi vậy phạm vi điều tra có hạn, chờ sau khi hoàn toàn tế luyện thành công, là có thể mở rộng phạm vi điều tra càng lớn hơn nữa.
“Còn một quầng sáng cuối cùng đến từ Dâm Tẵn Hoa. Quầng sáng ơi quầng sáng, nhất định phải mở ra phần hạ của công pháp Đào Tiên Loạn Thần Sách đấy nhé.” Lục Huyền thấp giọng cầu nguyện.
Sau đó, hắn giơ tay nhẹ nhàng chạm vào quầng sáng màu trắng cuối cùng. Quầng sáng lặng lễ vỡ tan, những điểm sáng nhỏ bé bay đầy trời rồi nhanh chóng ngưng kết thành một dòng sông ánh sáng dài nhỏ, cùng với đó là hư ảnh một cuốn sách, chớp mắt một cái đã chui vào trong cơ thể Lục Huyền.
“Tới rồi!” Trong lòng Lục Huyền mừng rỡ không thôi. Quả nhiên, một ý niệm chợt lóe lên trong đầu hắn.
[Thu hoạch một đóa Dâm Tẵn Hoa lục phẩm, nhận được công pháp Đào Tiên Loạn Thần Sách} thất phẩm (Hạ)] Ý niệm trong đầu biến mất, một quyển sách màu phấn hồng quen thuộc đã xuất hiện trước mặt Lục Huyền. Ngưng thần nhìn kỹ, đây chính là phần hạ của cuốn công pháp Lục Huyền muốn có. “Quầng sáng thành thục luôn có thể mang tới bảo vật ta mong có được nhất.” Lục Huyền thầm tán thưởng một câu, trong lòng cực kỳ thỏa mãn.
Nửa trên của Đào Tiên Loạn Thần Sách có ghi chép phần lớn nội dung công pháp, nhưng phần mấu chốt nhất, trụ cột nhất của cuốn công pháp này lại nằm ở nửa dưới. Ngoài ra, nửa phần dưới cũng ghi chép mấy loại bí pháp mị hoặc và thải bổ, dù Lục Huyền không cần dùng đến, nhưng có thể xem qua để tránh sau này lại trực tiếp chìm đắm vào loại bí pháp tương tự.
Chuyến này đến Phong Uyên Tỉnh Động, tuy mục đích chủ yếu là để gửi gắm Thiên Thủ Ma lại đây, nhưng ba phần thưởng thu hoạch từ quầng sáng lại khiến Lục Huyền không thể hài lòng hơn được. Một bộ công pháp bàng môn thượng đẳng Đào Tiên Loạn Thần Sách }ỳ hoàn chỉnh, một món bảo vật Hoa Mị Nô tương đối kỳ dị chuyên dùng để điều tra, hai món bảo vật này đầu không tệ.
Trước khi rời khỏi nơi này, hắn lại dặn dò Lăng Cổ một phen, để nó đi bồi dưỡng mấy loại linh thực tà dị còn sót lại bên trong linh điền âm phủ, đồng thời cũng tu luyện mấy bộ tà công thượng đẳng kia thật tốt, thi thoảng nếu cảm thấy cần thiết thì ra ngoài mang thêm ít phần bón như âm hồn, huyết nhục về, tự cung tự cấp.
Đương nhiên, hắn cũng không quên dặn Nhục Linh Thần phải dạy dỗ tiểu Thiên Thủ Ma đàng hoàng, nếu dạy mãi không sửa được thì có thể bứt một - hai cánh tay sau lưng nó nấm thử.
Sau khi đã sắp xếp đâu vào đấy, lúc này Lục Huyền mới quay về động phủ tại Lôi Hỏa Tỉnh Động. Trong mảnh lôi mang nhỏ bé phủ kín trời, mùi hương hoa thoang thoảng thổi qua, bóng dáng con tỉnh linh nhỏ bé từ đâu xuất hiện, trực tiếp dừng lại ngay giữa không trung.
Cách đó hơn trăm trượng, Lục Huyền cầm trên tay một nụ hoa trắng nhạt, chậm rãi bước vào trong lôi mang vô tận. Nụ hoa nở rộ ra vô số cánh hoa, mỗi một cánh hoa đều có những cảnh tượng khác nhau, phơi bày hết thảy mọi cảnh vật xung quanh Tinh Linh Hoa ra trước mắt Lục Huyền.
“Một màn hình duy nhất trực tiếp thăng cấp thành nhiều màn hình, góc nhìn cũng nhiều hơn, đúng là không tệ.” Lục Huyền cười nói.
Sau khi xác nhận bên ngoài động phủ không có bất cứ dị thường gì, hắn lập tức hóa thành một tia quang mang màu trắng bạc, thoáng cái đã đi tới khu vực bên ngoài động phủ, mở ra Vạn Chướng Huyền Tinh Trận.
Vừa mới tiến vào động phủ, bên tai đã vang lên từng thanh âm ríu rít. Mười mấy Tiểu Thụ Nương lớn nhỏ không đồng đầu, vui vẻ bay đến trước mặt Lục Huyền. Dường như chúng vừa ngửi được mùi hương nhàn nhạt của Tinh Linh Hoa trên người hắn, đám Thụ Nương bay xung quanh Lục Huyền vài vòng, sau đó bu đôi môi nhỏ nhắn hờn dỗi rời đi.
“Ơ này, nghe ta giải thích đã.” Lục Huyền giơ tay gọi chúng lại.
Đám Thụ Nương vẫn không hề quay đầu, chúng dứt khoát bay vào giữa đám đồng linh thực rồi nhanh chóng biến mất không còn trông thấy đâu nữa. Thế nhưng linh thức của Lục Huyần lại phát hiện đám tiểu Thụ Nương này vừa chậm rãi nhô đầu ra từ phía sau linh thực, lặng lẽ nhìn về phía hắn.
Hắn đang định an ủi bọn chúng một phen, lại trông thấy một tia lôi quang màu trắng bạc phóng tới nhanh như chớp. Bàn tay nhẹ nhàng ấn xuống, chiếc sừng nhọn màu trắng bạc của Lôi Long Hống đã lộ ra từ giữa kẽ ngón tay, thân hình lúc ẩn lúc hiện, chỉ muốn bổ nhào lên người Lục Huyền.
“Tiểu ma đầu kia đâu rồi?” Từ tiếng gầm nhẹ của Lôi Long Hống, Lục Huyền cảm nhận được ý niệm trong đầu nó.