Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng (Dịch)

Chương 1193 - Chương 1194: Tới Thăm Thiên Bảo Chân Hài! _

Chương 1194: Tới Thăm Thiên Bảo Chân Hài! _ Chương 1194: Tới Thăm Thiên Bảo Chân Hài! _Chương 1194: Tới Thăm Thiên Bảo Chân Hài! _

Gần nửa canh giờ sau, linh lực trong cơ thể Lục Huyền đã khôi phục lại trạng thái đỉnh phong. Hắn nhanh - chóng rời khỏi Thiên Cơ Ốc, lại khống chế món cơ quan bảo vật này trở lại trạng thái nguyên thủy rồi thu vào Thao Trùng Nang.

“Lần trước khi khí linh tiền bối dẫn theo ta một đường đi thẳng tới động thiên không trọn vẹn, chẳng biết thoải mái hơn ta một thân một mình lên đường không biết bao nhiêu lần. Chẳng trách tiền bối từng dặn dò ta, không đến cảnh giới Kết Đan hậu kỳ thì đừng tùy tiện tiến về phía động thiên không trọn vẹn kia, bằng không dù có phúc nhận được nó cũng không có phúc hưởng thụ chỗ tốt do động thiên không trọn vẹn mang lại.” Lục Huyền đứng ở trong hư không, âm thầm cảm khái. Ngay sau đó, linh lực trong cơ thể hắn phun trào, một tia lôi đình màu trắng bạc từ trên lòng bàn tay bắn ra nhanh như chớp, bổ thẳng lên người một con tinh thú ngũ phẩm. Lôi quang chạy ngang chạy dọc khắp nơi, thân thể khổng lồ của tinh thú truyền đến mùi khét lẹt, nhanh chóng rơi thẳng xuống.

“Vừa hay có thể bổ sung thêm phần bón cho đám linh thực tà dị kia.” Lục Huyền lấy một viên yêu đan không ngừng tỏa linh quang từ trong cơ thể tỉnh thú ra, phân loại thi hài cẩn thận rồi cất vào trong Thao Trùng Nang. Trên đường đi hắn đã gặp phải mấy con yêu thú hư không mắt mù kiểu này rồi, tất cả chúng đều có cấp bậc ngũ phẩm lục phẩm, toàn bộ đều bị Lục Huyền dễ dàng chém giết, biến thành phân bón.

“Thiên Bảo Chân Hà... Chờ sau khi sắp xếp đám linh thực cao giai kia thật tốt, nếu có cơ hội ta cũng muốn qua đó xem thử liệu có thể câu được một - hai loại bảo vật từ bên trong không.” Càng ngày càng tiến tới gần động thiên không trọn vẹn, Lục Huyền đưa mắt nhìn dòng sông rộng lớn xuyên thẳng qua vòm trời ở phía đằng xa, trong lòng thầm nghĩ.

Còn nhớ lúc trước, khi vẫn ở trong Thiên Kiếm Tông, hắn từng bị phái tới hải vực vô tận, trấn thủ một tòa hải đảo phụ thuộc vào tông môn. Ở nơi ấy, hắn còn làm quen với một tu sĩ tông môn, thường cùng đối phương tới ven biển câu cá, Thanh Giác Long Lý trong động phủ cũng được câu lên từ dưới biển. Bởi vậy hắn rất có hứng thú với Thiên Bảo Chân Hà này.

Ba ngày sau, cuối cùng Lục Huyền cũng đến được khu động thiên không trọn vẹn. Xuyên qua tầng sương mù dày đặc, hắn đáp xuống một hòn đảo nhỏ.

“Linh khí trong động thiên không trọn vẹn vẫn là thơm ngọt nhất.” Lục Huyền hít sâu một hơi, linh thức đảo qua, trong thời gian ngắn đã tìm được chỗ để gieo trồng linh thực cao giai.

Hắn mở ra từng mảnh linh điền, lại lấy ra lượng lớn Cấn Khôn Mậu Thổ, rắc đầu lên mặt ngoài của linh điền. Tuy phẩm chất linh nhưỡng trong động thiên không trọn vẹn cũng không tệ, nhưng so với Cấn Khôn Mậu Thổ hiếm có của Mậu Thổ Tinh Động thì hiệu quả vẫn kém xa.

Sau đó, hắn lấy từng gốc linh thực từ trong Thao Trùng Nang ra, lần lượt trồng xuống, cũng dựa vào nhu cầu sinh trưởng của những loại linh thực khác biệt, để thi triển thuật pháp đào tạo, lại cung cấp các loại bảo vật cần thiết như Hòa Quang Trần, đồng tử kỳ dị, Phong Khiếu Thạch, Tuyết Long Thánh Tuyền vân vân... cho chúng. Sau khi gieo toàn bộ đám linh thực cao giai mang theo trên người xuống, Lục Huyền lại lấy ra năm chiếc Tinh Đấu Kỳ. Từng lá cờ xí màu vàng kim không ngừng bay phất phới giữa không trung, kéo theo đó là từng điểm tỉnh quang như ẩn như hiện.

Hắn đã sớm tế luyện năm chiếc Tinh Đấu Kỳ này, hiện giờ đưa linh thức thăm dò vào trong, tỉnh quang trên cờ xí lập tức sáng lên, hóa thành năm tia linh quang bay về các phương vị khác nhau bên trong động thiên không trọn vẹn. Tinh quang nhàn nhạt Xuyên qua sương mù, chiếu sáng cả vùng đất bên dưới. “Tinh Đấu Kỳ là bảo vật lục phẩm, tuy chỉ có năm lá, lại khuyết thiếu Chu Thiên Tinh Đấu Kiếm cốt lõi, nhưng để bố trí ra một tòa Tinh Đấu Đại Trận không trọn vẹn vẫn không thành vấn đề.” Lục Huyền cẩn thận cảm ứng năm chiếc Tinh Đấu Kỳ bên trong sương mù, tự nhủ một câu.

Không có pháp bảo trung giai Chu Thiên Tinh Đấu Kiếm làm mắt trận, trận pháp được bố trí từ năm chiếc Tinh Đấu Kỳ hoàn toàn không có uy thế diệt sát Nguyên Anh Chân Quân như lời giới thiệu, nhưng năng lực phòng hộ của nó vẫn mạnh hơn Vạn Chướng Huyền Tinh Trận lục phẩm bên trong Lôi Hỏa Tinh Động khá nhiều.

“Cuối cùng cũng có thể yên ổn bồi dưỡng linh thực rồi.” Lục Huyền mỉm cười, hắn lại bắt đầu kiếp sống linh thực sư trong động thiên không trọn vẹn.

Chớp mắt đã qua nửa tháng, toàn bộ đám linh thực mới di dời vào trong động thiên đầu đã đi vào quỹ đạo, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi chuyện di dời khoảng cách xa. Lúc này, Lục Huyền mới rời khỏi động thiên, bay tới Thiên Bảo Chân Hà.

“Con sông lớn này vừa to vừa rộng.” Càng tới gần con sông kỳ diệu kia, hắn càng cảm nhận được sự khủng bố của nó. Cũng không biết con sông lớn dài rộng bao nhiêu, chỉ biết bên trong luôn có sóng ngầm mãnh liệt, cùng với tầng tầng lớp lớp linh vụ che phủ, linh thức theo bản năng cảm nhận được đủ loại khủng bố đang ẩn nấp trong sông nên không dám tới gần bờ. “Không phải khí linh tiền bối từng nói có rất nhiều tu sĩ đến Thiên Bảo Chân Hà này câu bảo vật sao?”

Lục Huyền đi dọc theo bờ con sông lớn, một lát sau, cuối cùng hắn cũng phát hiện ra một vị tu sĩ trung niên ở khúc sông cong. Tu sĩ này nhìn khá lôi thôi lếch thấch, hai mắt đỏ thẫm, đang mải mê nhìn chằm chằm vào cái gì đó ở ven sông. Trong tay gã cầm một chiếc cần câu màu đen nhánh, cũng không biết thứ này được chế tạo từ loại linh quáng gì, chỉ biết bên trên lóe lên ánh kim loại sáng bóng. Quan trọng hơn là chiếc cần câu này dài đến ba - bốn mươi trượng, kéo theo một sợi dây câu màu trắng bạc lấp lánh linh quang, một đầu đã chìm vào trong Thiên Bảo Chân Hà.

Gần như toàn bộ tâm thần của đối phương đầu đặt lên mặt phao, chờ đến khi Lục Huyền tới gần, gã mới quay đầu nhìn một cái, trong mắt đầy vẻ cảnh giác.

“VỊ đạo hữu này, tại hạ là Lục Huyền, lần đầu tới Thiên Bảo Chân Hà, nếu có chỗ quấy rầy mong đạo hữu thứ lỗi.” Linh thức của Lục Huyền đảo qua, phát hiện đối phương cũng có tu vi Kết Đan hậu kỳ.

Tu sĩ trung niên ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn đặt toàn bộ lực chú ý vào chiếc cần câu trong tay.

Lục Huyền có kinh nghiệm thả câu phong phú, nên hiểu rõ thái độ của những tay câu lão luyện kiểu này, bởi vậy trong lòng cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn kiên nhẫn đứng bên cạnh, lẳng lặng nhìn đối phương thả câu.

Nửa canh giờ sau, tu sĩ trung niên vung mạnh cần câu trong tay lên, nhìn lưỡi cầu lớn tối màu bay ra khỏi mặt sông lớn, vẻ mặt khó nén được thất vọng.

“Thì ra là Lục đạo hữu, tại hạ Thạch Tử Thần, gặp qua đạo hữu.” Đến lúc này, tu sĩ trung niên kia mới cất giọng khàn khàn nói.

“Thạch đạo hữu có thu hoạch gì không?” Lục Huyền tò mò hỏi.

“Không có, tuy trong Thiên Bảo Chân Hà có rất nhiều bảo vật, nhưng lại rất khó để câu lên được, không câu được gì cũng là chuyện bình thường.” Dường như tu sĩ trung niên trước mắt đã quá quen với việc này rồi, nên khi trả lời câu hỏi của hắn, gương mặt đối phương chẳng có cảm xúc dì.
Bình Luận (0)
Comment