Chương 1195: Điểm Cần Chú Ý Khi Câu Cá! __
Chương 1195: Điểm Cần Chú Ý Khi Câu Cá! __Chương 1195: Điểm Cần Chú Ý Khi Câu Cá! __
“Lục mỗ nghe danh Thiên Bảo Chân Hà đã lâu, đây là lần đầu tới đây nhưng cũng muốn thử câu bảo vật ở bên trong Chân Hà, liệu Thạch đạo hữu có thể chỉ điểm một chút hay không?” Lục Huyền tỏ vẻ khiêm tốn, bày ra bộ dáng vô cùng hiếu học. “Được, vừa hay Thạch mỗ cũng muốn nghỉ ngơi, có thể tâm sự cùng Lục đạo hữu một lát.” Thạch Tử Thần thấy thái độ của Lục Huyền khá khiêm tốn nên rất hài lòng, linh lực bắt đầu khởi động, nhanh chóng thu cây cần câu màu đen nhánh kia lại, dầy câu như có linh tính, đã ngay ngắn quấn trên đỉnh cần câu. “Trong Thiên Bảo Chân Hà có đủ các loại bảo vật kỳ dị, nhưng nước sông khá là đặc biệt nên không thể tiến vào bên trong tìm kiếm, chỉ có thể dùng các loại thủ đoạn câu bảo vật lên. Vấn đề là trong quá trình câu kéo này cũng có vài điểm cần lưu ý.” Nhắc tới chuyện khiến mình hứng thú, Thạch Tử Thần như được mở máy hát, bắt đầu thao thao bất tuyệt không ngừng.
“Nếu muốn câu được bảo vật quý hiếm từ bên trong Thiên Bảo Chân Hà, có rất nhiều điểm cần chú ý, ví dụ như địa điểm và thời cơ thả câu, cùng với lưỡi câu, mồi câu, còn có cả nhục thân, thần hồn của tu sĩ vân vân...”
“Thạch đạo hữu, ở đây có một bình linh nhưỡng do Lục mỗ tự tay ủ chế, mong đạo hữu chỉ rõ giúp ta.” Trong tay Lục Huyền lập tức xuất hiện một bình Ngọc Tẩy Linh Lộ, nhanh chóng đưa đến trước mặt tu Sĩ trung niên kia, sau đó bàn tay hắn mở ra, ý bảo đối phương hãy nói tiếp.
“Linh nhưỡng? Xem ra phẩm chất cũng không tệ.” Tu sĩ trung niên dùng linh thức tra xét Ngọc Tẩy Linh Lộ một lượt, dù không phát hiện ra bất cứ điểm dị thường nào, nhưng vì cẩn thận, gã cũng không lập tức uống ngay. “Lát nữa còn phải ngồi ở đây rất lâu, không thể ham ăn được, đợi trở về ta sẽ thưởng thức rượu ngon của đạo hữu sau.” Gã cười nói, sau đó rất tự nhiên thu bình Ngọc Tẩy Linh Lộ kia vào trong túi trữ vật.
“Đúng, câu bảo vật quan trọng hơn.” Lục Huyền gật đầu nói.
Đây là lần đầu hai người gặp mặt, hắn hiểu rõ vì sao tu sĩ trung niên lại làm như thế, bởi nếu bàn về tính cách cẩn thận, hắn dám chắc là không mấy ai hơn được chính mình. Dù đối phương không vội nhấm nháp Ngọc Tẩy Linh Lộ, nhưng hành động này của Lục Huyền vẫn có thể kéo gần lại khoảng cách giữa hai người, khiến cho thái độ của Thạch Tử Thần trở nên nhiệt tình hơn hẳn.
“Nói về thả câu, việc lựa chọn một vị trí thích hợp rất quan trọng. Có câu nói, cơ duyên và nguy hiểm luôn cùng tồn tại bên trong Thiên Bảo Chân Hà, với tu sĩ thả câu, quá trình này vốn không an toàn. Và trên thực tế, là cũng thường xuyên có tu sĩ ngã xuống vì đủ mọi lý do. Mặt khác, ở những vị trí khác nhau, số lượng và phẩm giai bảo vật cũng có sự khác biệt không nhỏ.” “Nhưng hầu như những vị trí thả câu tốt nhất nằm dọc theo bờ Thiên Bảo Chân Hà đầu bị các đại tông môn đại thế lực chiếm cứ cả rồi, đám tán tu bên ngoài chỉ có thể lui một bước, tìm tới những chỗ khác mà thôi.”
“Ngoài ra thời cơ thả câu cũng khá quan trọng. Tại một số thời điểm đặc biệt, Thiên Bảo Chân Hà sẽ bùng nổ linh triều, khoảnh khắc đó, nơi này sẽ nguy hiểm hơn bình thường rất nhiều, đồng thời các loại bảo vật quý hiếm cũng theo đó mà bạo phát. Ta từng có lần câu được một mảnh vỡ pháp bảo trung giai bên trong Chân Hà vào một lần linh triều bộc phát.” Thạch Tử Thần lộ vẻ đắc ý, cực kỳ giống mấy tay câu cá lão luyện khi cầu được cá lớn là chỉ hận không thể lượn quanh thành phố khoe đủ ba vòng.
Trong lòng Lục Huyền âm thầm châm chọc nhưng ngoài mặt chỉ khẽ gật đầu, nhớ kỹ những lời đối phương nói. “Còn nữa, công cụ thả câu cũng rất quan trọng. Cần câu nhất định phải được rèn đúc từ linh trúc thượng đẳng hoặc linh quáng cao giai, còn phải bố trí cấm chế thật mạnh trên thân cần, loại gia cố chỉ là yêu cầu cơ bản nhất. Có đôi khi phải tính toán xem ngươi muốn câu linh ngư thủy thú hoặc loại bảo vật nào để chuyên môn bố trí vài loại cấm chế đặc biệt, làm như vậy mới có thể gia tăng khả năng thành công.”
“Cây Ô Diệu Linh Can này của ta vốn được chế tạo từ vạn cân Ô Diệu Thạch cộng với nhiều loại linh quáng khác, phẩm giai lên tới ngũ phẩm, tuy năng lực đối địch bình thường nhưng lại có hiệu quả cường đại trong chuyện đi câu bảo vật.” Thạch Tử Thần lắc lắc cây cần câu màu đen trong tay, trong giọng điệu có ý khoe khoang nồng đậm. “Bỏ nhiều tiền chế tạo một món pháp khí cần câu như vậy, không hổ là tay câu cá lão luyện trong truyền thuyết.” Trong lòng Lục Huyền không cho là đúng, nhưng ánh mắt lại lóe lên vẻ cực kỳ hầm mộ.
“Cần câu ngũ phẩm! Khẳng định là Thạch đạo hữu đã câu được vô số bảo vật từ bên trong Thiên Bảo Chân Hà này rồi?
“..” Tu sĩ trung niên nghẹn họng.
“Cũng tạm thôi.” Gã cười ha hả. “Ngoại trừ cần câu thì dây câu, lưới thu bảo vật đều vô cùng quan trọng. Nhiều năm qua, Thạch mỗ vẫn ở ven bờ Thiên Bảo Chân Hà này, đã từng nhìn thấy không ít tu sĩ vì chất lượng dây câu hoặc lưới đánh cá không đủ tốt mà để lỡ mất món bảo vật bản thân vất vả lắm mới câu lên được. Người nào người nấy đều đấm ngực giậm chân, ảo não không thôi.” Tu sĩ trung niên cảm khái.
“Đúng là đáng tiếc.” Lục Huyền cũng lên tiếng phụ họa.
Dù hắn không thể đặt mình vào hoàn cảnh đó nhưng cũng có thể hình dung ra cảnh tượng tương tự. Ví dụ như bản thân đi, vất vả lắm mới đào tạo được một gốc linh thực cao giai thành thục, có kỳ vọng cực lớn với món bảo vật không biết ở bên trong quầng sáng, nhưng ngay khi bản thân cho rằng mình có thể nhận được phần thưởng phong phú từ quầng sáng, thậm chí còn chưa kịp chạm vào thì quầng sáng đã tự tiêu tan mất...
Chỉ cần nghĩ thôi cũng khiến người ta tiếc nuối đến không sao thở nổi rồi.
“Ngoài ra, không thể không nói tới mồi câu bảo vật. Loại thường thấy nhất là linh trùng được đám linh ngư thủy thú yêu thích, một ít thiên tài địa bảo cũng có lực hấp dẫn rất lớn với các loại thủy quái, yêu ma, thậm chí còn có thể dùng huyết nhục thần hồn để câu một số bí thuật thần thông ma đạo từ bên trong Chân Hà. Bởi vậy chọn đúng mồi câu cũng là một bước vô cùng quan trọng.”
“Cuối cùng là yêu cầu nghiêm ngặt với chính bản thân tu sĩ thả câu.”
“Bên bờ Thiên Bảo Chân Hà không quá an toàn, nên tại khoảnh khắc kéo bảo vật đã câu được lên, thường yêu cầu nhục thân cường hãn chống đỡ, nếu không sẽ rất khó vật lộn với đám linh ngư thủy thú cao giai trong một khoảng thời gian dài. Sau khi cầu lên lại cần thực lực cường đại để hàng phục, trấn áp chúng, chỉ vì thực lực không đủ mà đánh mất bảo vật đã câu lên, chẳng khác nào làm trò cười cho người khác.” Thạch Tử Thần rung đùi đắc ý nói. “Đương nhiên, thần hồn của tu sĩ cũng không được yếu kém. Thời điểm thả câu sẽ có không ít tồn tại cổ quái bên trong Chân Hà muốn mê hoặc ngược lại người thả câu. Nếu là người có linh thức bình thường hoặc tâm chí không kiên định, rất dễ rơi vào sâu bên trong Chân Hà, vạn kiếp bất phục.” Tu sĩ trung niên nói lời thấm thía với Lục Huyền.
“Đa tạ Thạch đạo hữu đã nhắc nhở, Lục mỗ ghi nhớ trong lòng.” Lục Huyền trịnh trọng nói lời cảm kích.