Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng (Dịch)

Chương 1195 - Chương 1196: Cửa Hàng Bán Đồ Câu Cá!

Chương 1196: Cửa Hàng Bán Đồ Câu Cá! Chương 1196: Cửa Hàng Bán Đồ Câu Cá!Chương 1196: Cửa Hàng Bán Đồ Câu Cá!

Tuy những gì Thạch Tử Thần nói chỉ là một chút thường thức cơ bản khi thả câu tại Thiên Bảo Chân Hà, cũng không liên quan đến tin tức cụ thể về chuyện câu bảo vật, nhưng với người mới đến nơi này như hắn, đây đã là sự trợ giúp rất lớn, có thể giúp hắn tránh được khá nhiều sai lầm rồi.

“Lại nói, nếu ta có thể bồi dưỡng ra loại linh trúc cao giai rồi rèn thành cần câu thượng đẳng, sau đó mang đến Thiên Bảo Chân Hà, bán cho những tay câu cá lão luyện này, đoán chừng sẽ bán được với cái giá trên trời.” Lục Huyền thầm nghĩ. “Việc câu bảo vật nói thì đơn giản nhưng bên trong lại ẩn chứa rất nhiều thủ đoạn đặc thù, nếu Lục đạo hữu thấy hứng thú, cũng có thể đi thăm dò một phen.” Tu sĩ trung niên thản nhiên nói tiếp.

“Không dối gạt Thạch đạo hữu, phương thức nhận được bảo vật thú vị như thế khiến Lục mỗ cũng muốn thử một phen.” Lục Huyền lộ vẻ mặt nóng lòng muốn thử.

“Dù sao thì so với chuyện thăm dò bí cảnh, đứng ở Thiên Bảo Chân Hà câu bảo vật vẫn an toàn hơn một chút. Chỉ có một vấn đề là để câu được bảo vật, người đi câu sẽ phải suy tính rất nhiều, chỉ cần trong quá trình xuất hiện một điểm nào đó không thỏa đáng là sẽ rất khó câu được thứ gì. Mấy chục năm không câu được một món bảo vật khiến mình vừa lòng cũng là chuyện rất bình thường. Nhưng phải nhớ là không nên trầm mê vào trong đó rồi bỏ bê tu hành.” “Vì Thạch mỗ không có hi vọng tấn thăng Nguyên Anh nên mới tới đây thả câu, chờ xem liệu mình có thể tìm được một tia hi vọng nhỏ nhoi từ bên trong Thiên Bảo Chân Hà vô cùng thần bí này hay không.” Thạch Tử Thần trầm giọng nói. “Được, Lục mỗ sẽ không vì chuyện này mà bỏ bê tu hành.” Lục Huyần vội lên tiếng đáp, dù sao hắn cũng có quầng sáng, có tu luyện hay không cũng chẳng khác nhau là mấy, còn không bằng đi hưởng thụ chút niềm vui khi câu bảo vật.

“Về sau này, coi như mỗi lần ta đến động thiên không trọn vẹn, lại có thêm một chỗ tốt để đi qua rồi.” Trong lòng hắn thầm nghĩ.

Hắn vốn cho rằng sau khi tiến vào động thiên không trọn vẹn, thời gian dài ngăn cách với bên ngoài như vậy, bản thân sẽ hơi cô độc, nhưng hiện giờ, có sự tồn tại của Thiên Bảo Chân Hà và rất nhiều tay câu cá lão luyện luôn cần mẫn thả câu bên bờ sông này, hắn lại có thêm mấy phần hi vọng.

“Thạch đạo hữu, nên mua mấy thứ như cần câu, mồi câu này ở đâu? Nghe đạo hữu nói xong, tay Lục mỗ cũng hơi ngứa ngáy rồi.” Lục Huyền cười nói.

“Ngươi cứ đi dọc theo nơi này xuống chừng tám trăm dặm sẽ thấy một cửa hàng nhỏ, bên trong có rất nhiều bảo vật liên quan đến chuyện thả câu, thậm chí còn có nhiều loại cần câu, mồi câu để đạo hữu lựa chọn.”

“Cửa hàng nọ tuy nhỏ nhưng lai lịch của chủ cửa hàng lại không tầm thường. Từ nhiều năm về trước, đối phương đã mở cửa hàng ở đó rồi, người này có thực lực cảnh giới Nguyên Anh, người đời đầu gọi đối phương là Ngư điếm chủ. Tính tình của Ngư điếm chủ có chút quái gở, nhưng với người thả câu như chúng ta, lại coi như không tệ, Lục đạo hữu không cần quá bận tâm đến đối phương.” “Được, chờ mua đủ đồ nghề, Lục mỗ lại đến tìm Thạch đạo hữu, có được không?” Lục Huyền hỏi. “Cũng được, vừa hay nói chuyện với ngươi cũng giúp ta đỡ buồn chán.” Thạch Tử Thần gật đầu nói.

Lục Huyền ngự sử kiếm quang theo chỉ dẫn của tu sĩ trung niên, bắt đầu bay dọc theo Thiên Bảo Chân Hà một đường đi xuống. Trên đường có thể nhìn thấy cảnh tượng diễn ra đúng như những lời Thạch Tử Thần nói, không phải bất cứ nơi nào ở ven bờ sông này đều có thể câu được bảo vật, chỉ có một số vị trí đặc biệt mới có tu sĩ đang lằng lặng thả câu thôi.

Trên đường bay tới, hắn đã gặp hơn mười vị tán tu Kết Đan kỳ, còn có một số tu sĩ mặc pháp bào giống hệt nhau, đang tụ tập cùng một chỗ, vừa nhìn đã biết là người xuất thân từ danh môn chính phái.

Mọi người nhìn thấy Lục Huyền, hoặc là tò mò đảo qua, hoặc là cảnh giác nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng đương nhiên phần lớn mọi người vẫn chỉ chú ý tới cây cần câu trong tay thôi.

Lục Huyền tới gần điểm đến, tầm mắt nhanh chóng bị một căn nhà gỗ đơn sơ thu hút. Căn nhà gỗ này có một cánh cửa đối diện với Chân Hà, trên cửa ra vào tản ra linh quang mênh mông, dường như bên trong còn có một động thiên khác.

“Hẳn là chỗ này.” Dựa theo khoảng cách bay tới, Lục Huyền âm thầm phỏng đoán điểm đến của mình. Sau đó, hắn khẽ bước đến phía trước căn nhà gỗ, linh thức đảo qua bốn phía, xác nhận không có bất cứ tình huống dị thường nào mới lên tiếng gọi.

“Ngư điếm chủ, vãn bối Lục Huyền tới chỗ tiền bối để mua một bộ công cụ thả câu, nếu có gì quấy rầy xin tiền bối lượng thứ.”

“Vào đi.” Một giọng nói ngắn gọn mà lại khàn khàn vang lên bên tai Lục Huyền. Hắn nhanh chóng đi xuyên qua tầng linh quang mênh mông phía trước, thứ ập vào mắt là một gian phòng rộng lớn, diện tích lớn hơn thời điểm nhìn thấy ở bên ngoài rất nhiều. Phòng ốc được bố trí cực kỳ đơn giản, chỉ có hơn mười cái giá gỗ được sắp xếp tùy ý bên trong, trên giá có bày các loại bảo vật liên quan đến chuyện thả câu.

“Xem ra gian nhà gỗ này là một món bảo vật không gian, có vài phần tương tự với Thiên Cơ Ốc.” Lục Huyền thầm đánh giá hết thảy mọi thứ ở bên trong căn nhà gỗ. Ngay gần đó, hắn chợt phát hiện bóng dáng một lão giả nhỏ gầy. Hai má lão giả này lõm xuống, gương mặt phủ đầy nếp nhăn, nhìn qua cực kỳ bình thường, ngón tay gây trơ xương đang cẩn thận lau chùi một chiếc móc câu làm từ bạch cốt. Nhưng người này có thể xuất hiện ở gần một nơi thần dị như Thiên Bảo Chân Hà bên trong hư không, vốn đã không phải chuyện bình thường rồi.

Lục Huyền lập tức nhận ra thân phận của đối phương. “Văn bối bái kiến Ngư điếm chủ.” Hắn kính cẩn thi lễ. Dường như lão giả nhỏ gầy không nghe được lời hắn nói, bởi vì lão vẫn thản nhiên lau cái lưỡi câu trong tay mình, cẩn thận tỉ mỉ như thể trong mắt lão, chiếc lưỡi câu này chính là một món trân bảo hiếm thấy.

Trước khi tới đây Lục Huyền đã được nghe kể về tính tình cổ quái của chủ cửa hàng này qua lời Thạch Tử Thần, bởi vậy hắn cũng không bận tậm tới đối phương, cứ tự mình đi xem xét bốn phía.

“Tự lấy.”

“Không trả giá.” Hắn để ý tới một tấm bảng gỗ được đặt cạnh giá gỗ, trên bảng gỗ có viết mấy chữ to. “Ô Diệu Linh Can... Mười vạn tám nghìn linh thạch hạ phẩm? Sao không đi cướp luôn đi?” Lục Huyền nhanh chóng tìm được một cây Ô Diệu Linh Can, có chừng bảy - tám phần tương tự với cây ở trong tay Thạch Tử Thần, chỉ có có chút khác biệt rất nhỏ, còn lại đều được chế tạo từ linh quáng Ô Diệu Thạch. “Một cây cần chủ yếu dùng để câu bảo vật mà lại có giá cao tới mức này! Mười vạn tám nghìn linh thạch hạ phẩm, cái giá này đã vượt xa rất nhiều món pháp khí cùng giai rồi.” Lục Huyền không khỏi líu lưỡi một phen, coi như bản thân đã hiểu rõ hơn một chút về sự giàu có và hào phóng của những tay câu cá lão luyện rồi.

Trong một đám cần câu ở đây, giá của cây Ô Diệu Linh Can ngũ phẩm nọ có thể coi là hàng đầu. Lục Huyền còn để ý tới mấy cây cần câu lục phẩm, giá bán ra đều không thấp hơn ba mươi vạn linh thạch hạ phẩm. Tình huống này khiến hắn không khỏi cảm khái về khoản lợi nhuận kếch xù mà cửa hàng này kiếm được.
Bình Luận (0)
Comment