Chương 1197: Đi Câu Cái
Chương 1197: Đi Câu CáiChương 1197: Đi Câu Cái
Lục Huyền chỉ tính thử một phen nên ánh mắt lại chuyển hướng, nhìn về phía mấy cây cần câu tam phẩm, tứ phẩm khác.
“Mặc Ngọc Linh Can tứ phẩm, được rèn đúc từ Mặc Ngọc Trúc, tính chất vừa cứng rắn vừa bền dẻo, có thể câu được linh ngư yêu thú ngũ phẩm, giá bán hai vạn linh thạch hạ phẩm.”
“Thanh Linh Thạch Can tứ phẩm, thu thập lượng lớn linh quáng Thanh Linh Thạch để rèn đúc ra, phối hợp với Thanh Linh Câu có thể khuếch tán khí tức thanh linh nhàn nhạt, có tác dụng xua đuổi phần nào tà linh yêu ma trong vùng thuỷ vực gần đó, cũng có xác suất hấp dẫn bảo vật cùng thuộc tính nhất định, giá bán hai vạn sáu nghìn linh thạch hạ phẩm.” “Lôi Quang Linh Can tam phẩm, có thể phát ra tiếng sấm chấn động đặc biệt, có thể gia tăng khả năng câu được linh ngư yêu thú thuộc tính Lôi, giá bán một vạn năm nghìn linh thạch hạ phẩm.” Lục Huyền do dự một lát, cuối cùng ánh mắt cũng dừng ở cây Mặc Ngọc Linh Can kia. Giữa một đám cần câu khác, coi như cái giá của cây cần câu tứ phẩm này vẫn nằm ở mức hắn có thể chấp nhận được, dùng để câu thử cũng rất thích hợp. Quan trọng nhất là loại cần câu này do Mặc Ngọc Trúc tứ phẩm rèn đúc thành, ngày sau nếu có ý đào tạo linh trúc tương tự, hắn có thể cân nhắc đưa nó vào phạm vi gieo trồng. “Băng Tàm Ti, chế tạo từ lượng lớn linh ti do băng tàm tam phẩm phun ra, có thể chống chịu đòn tấn công của yêu thú ngũ phẩm trong một khoảng thời gian ngắn, thời gian càng lâu khả năng đứt gãy càng lớn.”
“Trầm Hương Câu, lưỡi câu tứ phẩm, trải qua quá trình mài giữa Trầm Hương Mộc một đoạn thời gian khá dài, cuối cùng tạo thành hình dạng hiện tại, có sức hấp dẫn không nhỏ với rất nhiều loại linh ngư thủy thú, có thể khiến tâm thần của chúng rơi vào trạng thái mê man trong nháy mắt.” Lục Huyền quan sát một hồi, cuối cùng đã chọn ra dây câu và lưỡi câu. Dây câu là một cuộn Băng Tàm Ti tam phẩm lớn, giá bán tám nghìn linh thạch hạ phẩm. Lưỡi câu lại được mài từ Trầm Hương Mộc, dù không đủ sắc bén nhưng cũng có điểm độc đáo riêng, giá bán một vạn năm nghìn linh thạch hạ phẩm.
Cuối cùng, hắn lại bỏ ra một vạn linh thạch hạ phẩm để mua một hộp mồi câu bình thường nhất, xong xuôi bèn đi tới chỗ lão giả nhỏ gầy. “Ngư tiền bối, ta đã chọn xong bốn món bảo vật, theo thứ tự là Mặc Ngọc Linh Can, Băng Tàm Ti, Trầm Hương Câu và một hộp mồi câu bình thường.” Lục Huyền không dám có điều giấu giếm trước mặt Nguyên Anh Chân Quân, nên nói rất chỉ tiết.
“Đây là năm trăm ba mươi viên linh thạch trung phẩm, mời tiền bối xem qua.” Hắn lại lấy ra một đống linh thạch trung phẩm tỏa ra linh quang lập lòe, đưa đến trước mặt lão giả nhỏ gây. “Không sai.” Ngư điếm chủ không hề quay đầu lại, vẫn tiếp tục lau chiếc móc câu bạch cốt trong tay. Đồng thời đống linh thạch trung phẩm trước mặt lão lại lặng lẽ biến mất, cũng không biết chúng đã tiến vào món bảo vật không gian nào rồi.
“Vãn bối cáo từ.” Lục Huyền thấy thế cũng chắp tay, mang theo mấy món công cụ câu cá rời đi.
“Cũng là một hạt giống câu cá không tệ.” Sau khi bóng dáng hắn biến mất, lão giả nhỏ gầy mới ngẩng đầu, ánh mắt đục ngầu nhìn về phía Lục Huyền rời đi, khẽ than nhẹ một tiếng.
Lục Huyền không hay biết gì cả, hắn mang theo bốn món bảo vật nhanh chóng quay lại vị trí Thạch Tử Thần thả câu. “Chỉ là mấy loại công cụ cơ bản đã tốn hơn năm vạn linh thạch hạ phẩm, thả câu ở Thiên Bảo Chân Hà cũng chẳng khác nào một cái động không đáy.” Hắn thầm cảm khái.
Bởi vì chỉ mang tính thí nghiệm nên mấy loại công cụ hắn lựa chọn đều thuộc hàng trung hạ đẳng, dù vậy, để mua được chúng hắn cũng tiêu tốn rất nhiều linh thạch rồi. Chỉ cần dựa vào chuyện này thôi cũng đủ để thấy đám tu sĩ câu cá ven sông lầu năm kia đã phải chi tiêu nhiều đến mức nào.
“Câu bảo vật sẽ trợ giúp cuộc sống làm ruộng tại động thiên không trọn vẹn của ta có thêm vài phần lạc thú. Đương nhiên ta làm như vậy cũng vì muốn nghiệm chứng một chút phỏng đoán trong lòng mình.”
“Bước đầu tiên của chuyện thả câu chính là thu hút các dạng tồn tại như linh ngư thủy thú kỳ dị tìm tới, để bọn chúng cắn mồi. Đây là trình tự nhất định trải qua, đồng thời thực hiện nó cũng là hoàn thành một phần đoạn trong quá trình chăn nuôi.” “Có lẽ ta có thể thông qua sợi dầy câu này cùng với nước sông khủng bố đến tột cùng của Thiên Bảo Chân Hà, để thấy rõ rốt cuộc là thứ gì đã cắn trúng lưỡi câu của mình? Nếu chuyện này khả thi thì đầy sẽ được coi là một loại ưu thế đặc thù của ta.” Trong lòng Lục Huyền âm thầm suy nghĩ.
Đúng vậy, nếu có thể thực hiện được kế hoạch đó, thì không cần dùng tới linh thức, chỉ cần dùng tâm thần tra xét, hắn vẫn có thể biết rốt cuộc là mình vừa câu được thứ gì. Làm như vậy có thể tránh né được một phần nguy hiểm do đám yêu vật tà ma mang đến, đồng thời cũng có thể tìm hiểu và dựa vào tập tính của đám linh ngư thủy thú, tinh quái dị chủng, từ đó cung cấp mồi câu chúng yêu thích và dễ dàng kéo chúng lên khỏi mặt nước hơn.
Chốc lát sau, Lục Huyền đã trở lại chỗ Thạch Tử Thần đang câu cá.
“Thạch đạo hữu, Lục mỗ mua được một bộ đồ đánh cá tương đối bình thường ở chỗ Ngư điếm chủ.” Hắn chọn một điểm câu thích hợp cách tu sĩ trung niên chừng hai - ba mươi trượng, sau đó lấy Mặc Ngọc Linh Can và Băng Tàm Ti ra.
“Mặc Ngọc Linh Can, đồ câu tứ phẩm, với tu sĩ vừa mới gia nhập hàng ngũ câu bảo vật như đạo hữu thì món này cũng không tệ.” Thạch Tử Thần bình luận một câu.
“Hi vọng thứ này có thể mang đến vận may cho ta.” Lục Huyền cười nói, sau đó cẩn thận quấn tơ tằm lên cây linh can bằng ngọc, lại móc Trầm Hương Câu vào rồi lấy ra một miếng mồi câu to bằng nắm tay từ trong hộp, xong xuôi đâu đấy, hắn mới ném thẳng nó về mặt nước không xa phía trước. Dòng chảy ở vị trí hắn lựa chọn khá phẳng lặng, mồi câu nhanh chóng chìm vào trong Thiên Bảo Chân Hà. “Làm cái ổ trước đã.” Trong lòng hắn thầm nghĩ.
Sau khi móc một ít mồi câu đặc chế lên Trâm Hương Câu lại thả nó vào trong Chân Hà, tâm thần của hắn lập tức tập trung vào khu vực vừa thả Trầm Hương Câu xuống.
Còn nhớ thời điểm khí linh bảo lâu dẫn hắn tới đây, đối phương cũng từng nhắc nhở, dòng nước đặc biệt bên trong Thiên Bảo Chân Hà có tác dụng cổ quái với thân thể và thần hồn, bởi vậy hắn tuyệt đối không dám dùng linh thức đi thăm dò Chân Hà. Thời gian câu cá trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua một canh giờ.
Lục Huyền và Thạch Tử Thần mỗi người chiếm cứ một vị trí, lắng lặng cảm nhận dây câu biến hóa.
“Thạch đạo hữu, Lục mỗ có một chuyện vẫn không hiểu, mong đạo hữu chỉ điểm giúp.” Lục Huyền truyền âm cho Thạch Tử Thần đang đứng cách đó không xa. “Lục đạo hữu cứ nói.” Thạch Tử Thần không hề chớp mắt, chỉ bình thản truyền âm đáp lại.
“Hẳn là linh ngư thủy thú hoặc những tồn tại có thể sinh sống bên trong Thiên Bảo Chân Hà đều có phẩm giai khá cao. Theo lý mà nói, với những tồn tại có phẩm giai khá cao như vậy thì linh trí của chúng sẽ không thấp, vì sao lại bị một số loại mồi câu đặc biệt kiểu này câu lên chứ?”