Chương 1200: Trở Về!
Chương 1200: Trở Về!Chương 1200: Trở Về!
Đến đây, gã cũng chịu nhận lấy Ám Minh Ngư rồi: “Đa tạ Lục đạo hữu, vậy Thạch mỗ cũng mong lây dính một chút phúc duyên của Lục đạo hữu, cầm con Ám Minh Ngư này làm một bữa thật ngon. Vừa hay có thể dùng chung với bình linh nhưỡng lúc trước đạo hữu tặng cho.”
Lục Huyền dễ dàng đưa tặng một con linh ngư tứ phẩm như thế làm gã nảy sinh ấn tượng khá tốt với hắn. “Thạch đạo hữu, cáo từ, sau này còn gặp lại.” Lục Huyền chắp tay, lại lập tức điều khiển kiếm quang màu trắng bạc, nhanh chóng bay vào hư không vô tận. Thạch Tử Thần dõi mắt nhìn theo tới khi bóng dáng Lục Huyền hoàn toàn biến mất mới tiếp tục ngồi xuống chỗ cũ, hai mắt nhìn chằm chằm vào cái phao câu đang trôi nổi bên trong Chân Hà. Chẳng mấy chốc gã lại thu hồi Ô Diệu Linh Can, dùng vẻ mặt tự nhiên đi tới vị trí trước đó Lục Huyền từng ngồi câu cá.
Chờ tiến vào chỗ sâu bên trong hư không, Lục Huyền nhìn phía trước là một mảnh hỗn độn bèn thu hồi phi kiếm, triển khai Sất Lôi Dực dưới sườn, sau đó nhanh nhữ chớp trở lại động thiên không trọn vẹn.
Trong lòng hắn vẫn nhớ mong đám linh thực sắp thành thục bên trong Lôi Hỏa Tỉnh Động nân không ở lại động thiên quá lâu, đã lần theo tuyến đường ban đầu, chạy tới vị trí Ly Dương cảnh hiện tại.
Động thiên không trọn vẹn nằm ở chỗ sâu bên trong hư không, vị trí cực kỳ bí ẩn, lại cộng thêm một tầng cấm chế tương tự như sương mù tự nhiên che chắn, Lục Huyền còn sử dụng năm chiếc Tinh Đấu Kỳ tăng cường phòng hộ cho nó, đảm bảo là phương diện an toàn không thành vấn đề.
“Rốt cuộc cũng trở về động phủ.” Trên đường đi, mọi chuyện đầu thuận lợi, không gặp phải phong bạo không gian, chỉ thi thoảng có mấy con yêu thú không có mắt tìm tới nhưng đều bị Lục Huyền dễ dàng giải quyết, tất cả đã trở thành phân bón dự bị cho đám linh thực tà dị dưới tay hắn rồi.
Vừa mới tiến vào động phủ, hàng loạt thanh âm tíu rít đã truyền tới bên tai hắn, hơn mười tiểu Thụ Nương từ bốn phương tám hướng chui ra, vây quanh Lục Huyền không ngừng bay múa.
Sau đó là tới chim mập dẫn theo Lôi Long Hống và Thanh Nhạc Lân phóng tới chỗ Lục Huyền, đám Đạp Vân Linh Miêu, Ly Hỏa Giao ... vân vân cũng chạy ra nghênh đón, bày tỏ nỗi nhớ nhung với hắn.
“Đừng vội, đừng vội, ta mang đồ ăn ngon về cho các ngươi đây.” Lục Huyền mở lời trấn an đám yêu thù rồi đi ra sau phòng, lấy ra một con Ám Minh Ngư đã được xử lý qua. Hắn đã được Thạch Tử Thần cho biết phương pháp xử lý Ám Minh Ngư, nên nhanh chóng vứt bỏ hết toàn bộ nội tạng và thịt cá phía ngoài cùng, sau đó lại dùng thủ đoạn đặc biệt để lấy phần thịt cá ở chính giữa. Bởi vì thể tích Ám Minh Ngư rất lớn nên dù chỉ lấy một phần nhỏ bên trong cũng được hơn trăm cân thịt cá.
Lại nhớ thời điểm vẫn còn ở bên tronhg Thiên Kiếm Tông hắn đã có kinh nghiệm nấu nướng khá là phong phú, thậm chí còn được hai con linh thú hộ tông yêu thích, giờ đã chuyển tới Lôi Hỏa Tỉnh Động nhiều năm nhưng tay nghề cũng không kém đi chút nào, chưa đến nửa canh giờ, đã có từng đĩa Ám Minh Ngư được nấu thành nhiều món bưng ra. Trong sân, đám linh thú đang kiễng chân chờ đợi, ngoan ngoãn xếp thành một hàng. “Mỹ thực phải phối với rượu ngon.” Lục Huyền lại lấy ra rất nhiều linh nhưỡng, đưa tới trước mặt từng con linh thú. “Ăn thôi!” Hắn vừa ra lệnh một tiếng, đám linh thú đã không nhịn được nữa mà lập tức lao tới ăn như hùm nhữ hổ, thoáng chốc đã giải quyết sạch sẽ hơn trăm cân Ám Minh Ngư.
“Tươi, non mềm, trơn nhẫn... Sau khi ăn vào còn có một luồng khí tức lành lạnh thản nhiên lưu động trong cơ thể, không hổ là linh ngư tứ phẩm.” Lục Huyền nheo mắt, nhấp một ngụm Lục Ngưng Lộ rồi đưa ra đánh giá.
“Mấy đứa các ngươi cũng không biết đường lĩnh hội thật tốt, kẻ nào kẻ nấy đầu ăn hùng hục như trâu gặm mẫu đơn.” Chờ hắn mở to mắt đã thấy một đám linh thú bao vây xung quanh mình, Lôi Long Hống dựa vào tốc độ, trực tiếp chiếm vị trí có lợi nhất, thậm chí nó đã thèm đến mức lè cả lưỡi ra.
Lục Huyền giơ tay lên, một tia lôi quang lớn bằng ngón cái lập tức bổ xuống thân Lôi Long Hống, đánh nó bay xa mười trượng.
“Ăn ít linh quả tiêu thực đi.” Hắn vung tay, một đống linh quả Băng Hỏa bay tới, sau đó bóng dáng lóe lên, đã trực tiếp biến mất tại chỗ luôn rồi. “Làm sao nhồi cho đầy bụng một đám tàu há mồm như vậy được?” Lục Huyền vừa tiến vào linh điền vừa than thở.
Thảo Khôi Lỗi đang vác hai cây Tiễn Đằng, sải đôi chân dài nhỏ bằng thừng cỏ từ một nơi gần đó đi tới.
“Ngươi ăn thứ khác đi.” Lục Huyền ném cho Thảo Khôi Lỗi một viên Nạp Linh Thảo Châu rồi bắt đầu đi kiểm tra tất cả đám linh thực trong linh điền. Một thời gian ngắn không được bồi dưỡng, dù rất nhiều linh thực sinh trưởng rất tốt nhưng hoặc ít hoặc nhiều, chúng vẫn có một chút nhu cầu nhỏ. Điều hắn có thể làm chính là thỏa mãn nhu cầu sinh trưởng của mỗi một gốc linh thực.
Gần nửa ngày sau, hắn mới bồi dưỡng xong tất cả đám linh thực trong linh điền.
“Lại sắp được thu hoạch một đợt lớn rồi.”
Trong linh điền, Tiểu Động Huyền Kiếm Hồ tứ phẩm và Vạn Tượng Thảo ngũ phẩm đầu đã tiến vào giai đoạn chuẩn bị thành thục, ngoài ra vẫn còn rất nhiều loại linh thực cũng tiến vào giai đoạn trưởng thành, điều này đã mang đến vô vàn chờ mong tràn ngập trong lòng Lục Huyền.
Trở lại phòng của mình, hắn lấy ra hai tấm phù lục đưa tin, gửi vào bên trong một tin tức. Phù lục bắn nhanh ra ngoài, lao thẳng vào giữa vùng lôi mang đầy trời.
Hai tấm phù lục này, được gửi cho Mộc đạo nhân của Hải Lâu thương hội và Văn Càn ở cửa hàng tạp hóa. Lục Huyền dặn bọn họ để ý giúp mình xem có thể tìm được cây non hoặc linh chủng loại linh trúc hay không, đồng thời hắn còn nhắc Mộc đạo nhân một tiếng, để ông ta thúc giục tổng bộ thương hội nhanh chóng thu thập thêm linh chủng Tỉnh Thần Quả.
Sau khi thương hội để Lục Huyền thay mặt gieo trồng hai đợt Tinh Thần Quả đầu thuận lợi thành thục, tình cảnh từ ban đầu Lục Huyền thỉnh cầu được đào tạo giờ đã chuyển thành thương hội chủ động đưa linh chủng tới tìm hắn rồi.
Hơn mười trái Tinh Thần Quả có phẩm chất thượng đẳng vừa được thu đi đã khiến vị thế giữa hai bên đổi chiều và dĩ nhiên là Lục Huyền đã chiếm được quyền chủ động. Từ ngày hắn trở lại động phủ đến nay, chớp mắt đã qua hơn nửa tháng.
Trong khoảng thời gian ấy, Lục Huyền vẫn luôn ở trong động phủ, bồi dưỡng linh thực, chăn nuôi linh thú, cuộc sống trôi qua đơn giản mà phong phú vô cùng.
Trong linh điền của hắn có một gốc Vạn Tượng Thảo đã hoàn toàn thành thục. Sau khi Lục Huyền xác nhận được thanh tiến độ bán trong suốt phía dưới linh thảo đã hoàn toàn kéo căng, hắn mới cẩn thận rút nó ra khỏi linh nhưỡng.
Thời kỳ Vạn Tượng Thảo sinh trưởng đã được đủ các loại tinh phách của yêu thú tấm bổ, bởi vậy hình thái của nó cực kỳ quái dị, nhìn đầu cũng thấy hình ảnh giương nanh múa vuốt, tựa như được rất nhiều loại yêu thú trộn lẫn với nhau tạo thành.
Khi hắn vừa nhổ gốc Vạn Tượng Thảo trưởng thành ra, còn trông thấy một luồng hư ảnh dị thú chợt lóe lên, thoáng cái đã chui vào bên trong linh thảo.