Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng (Dịch)

Chương 1210 - Chương 1211: Tin Tức Về Cố Nhân!

Chương 1211: Tin Tức Về Cố Nhân! Chương 1211: Tin Tức Về Cố Nhân!Chương 1211: Tin Tức Về Cố Nhân!

Giọt Ất Mộc Thanh Lôi Dịch này vốn là một loại linh dịch hiếm thấy, rất lâu mới có thể ngưng kết ra một phần, có thể phụ trợ tu hành thần thông bí thuật thuộc tính Lôi. Lục Huyền có thể nhanh chóng nắm giữ Thần Tiêu Chân Pháp, Ngũ Lôi Chính Pháp cùng với các loại Lôi Độn Thuật như vậy, không thể không nhắc tới công lao to lớn của loại Ất Mộc Thanh Lôi Dịch này.

Phần lớn linh thực thất phẩm trong khu vực linh điền trung tâm, đầu đã được di dời tới động thiên không trọn vẹn, chỉ còn lại hai gốc Ất Mộc Thanh Lôi Đằng và Thương Long Mộc do Thiên Thương Chân Quân ủy thác bồi dưỡng.

Cách xa lôi trì, trong khu linh điền được trải đều một tầng Cấn Khôn Mậu Thổ rất dày, thi hài Đà Long to lớn kia đang được chôn bên cạnh. Tiếng rồng ngâm mơ hồ vang lên, Thương Long Mộc giống như một con Chân Long dữ tợn không ngừng giương nanh múa vuốt, xung quanh tràn ngập Long khí nồng đậm. Tiến vào bên trong sẽ có linh áp cường đại trùng trùng điệp điệp đè xuống, dường như muốn Lục Huyền phải thần phục bên dưới linh mộc. Linh lực trên người Lục Huyền khẽ động, nhanh chóng hóa giải toàn bộ linh áp, sau đó đi tới phía trước Thương Long Mộc cùng vài gốc Hóa Long Thảo, dốc lòng bồi dưỡng một phen.

Đảo mắt một cái đã qua ba tháng, nguyên khí nồng đậm trên gốc Nguyên Linh Tham còn lại đã được áp súc đến mức tận cùng, sau đó tập trung lên ba khối nhỏ màu thuần trắng nhô ra bên ngoài. Mặt ngoài khu vực này được bao trùm bởi một tầng bạch quang thật dày, đứng từ phía xa đã cảm nhận được nguyên khí tỉnh thuần ẩn chứa bên trong. Linh thức của Lục Huyền nhanh chóng thăm dò vào, sau đó tỉnh tế dẫn đường cho chút sinh cơ không còn thừa quá nhiều bân trong dung nhập vào phần nhô ra nọ. Chỉ nghe “Răng rắc” một tiếng, phía trên phần nhô ra nọ chợt xuất hiện một vết nứt nhỏ bé đến mức không thể nhận ra. Vết nứt ấy chậm rãi lan tràn, kéo dài từ đầu đến đuôi.

Lục Huyền thoáng nín thở, cẩn thận đưa một tia linh lực tiến vào thăm dò vào bên trong, lại tỉ mỉ dẫn dắt một hạt linh chủng chui ra từ vết nứt. Hắn áp dụng đúng cách cũ, cuối cùng đã lấy ra được ba hạt linh chủng Nguyên Linh Tham.

“Ngưng chủng linh thực ngũ phẩm đúng là không dễ dàng.” Lục Huyền lau mồ hôi trên trán, nhỏ giọng cảm khái một câu.

Ở thời điểm ngưng kết linh chủng Nguyên Linh Tham, cần phải không ngừng truyền nguyên khí mãnh liệt mênh mông cho linh tham, lại dẫn đường cho linh tham hấp thu chuyển hóa nguyên khí, áp súc cùng với sinh cơ, từ đó ngưng kết linh chủng.

“Ba hạt linh chủng Nguyên Linh Tham, dù sản lượng không cao nhưng vẫn có thể chấp nhận được.” Lục Huyền cẩn thận cất kỹ ba hạt linh chủng thuần trắng ấy. Chờ sau khi xử lý qua là có thể bắt đầu gieo trồng một lượt mới rồi.

“Còn phải cố hết sức thu thập thêm nhiều linh chủng Nguyên Linh Tham hơn.” Hắn thầm hạ quyết tâm.

Sau khi làm xong việc, hắn trở lại trong viện, nhóm linh thú tự động xúm lại, chờ hắn cho ăn. Đám nhóc con này vừa xuất hiện, Lục Huyền đã cảm nhận được khí tức có vẻ hơi bất ổn trong cơ thể Đạp Vân Linh Miêu và Phong Chuẩn, đoán chừng không bao lâu nữa, chúng nó sẽ đột phá lên phẩm giai mới.

“Chỉ còn hai gốc thôi, ăn tiết kiệm một chút.” Hắn chia đều một gốc Vạn Tượng Thảo cho đám linh thú rồi trở lại trong phòng, bắt đầu tu hành.

Một tiếng xoẹt nhỏ vang lên, đột nhiên trên người hắn xuất hiện vô số tia kim lôi nhỏ bé, kim lôi nhanh chóng di chuyển, thoáng cái đã chia ra làm vô số sợi tơ. Những sợi tơ này không ngừng đan xen cùng nhau, trên dưới trái phải, chỉ chớp mắt một cái, chúng đã bện thành một bộ lôi y màu vàng nhạt mỏng manh. Lôi y thu nhỏ lại, vừa hay bao trùm lên thân thể Lục Huyền, thậm chí còn chui xuống bên dưới da thịt của hắn.

Linh niệm khẽ động, những nơi như cánh tay hay lồng ngực đầu hiện lên một tầng kim y nhàn nhạt, chỉ khi ngưng thần nhìn kỹ mới có thể phát hiện ra món kim y này vốn được bận từ vô số lôi quang.

Kim y bao trùm toàn thân, ngay cả phần đầu cũng không ngoại lệ.

Dường như trong thức hải của Lục Huyền vừa vang lên từng tiếng lôi minh vang dội, lôi quang màu vàng nhạt lúc ẩn lúc hiện, tựa như có thể càn quét hết thảy mọi tồn tại uy hiếp tới thần hồn của hắn. “Cuối cùng cũng có thể thuận lợi thi triển Kim Lũ Lôi Y rồi.” Tâm niệm vừa động, bộ kim y mỏng manh kia đã lập tức được Lục Huyền thu hết vào trong cơ thể, nhìn qua không khác gì người thường.

“Nếu chỉ dùng thứ này để ngăn cách khí tức thì hẳn là bộ lôi y này có thể duy trì được chừng một tháng, sau đó hiệu quả của nó sẽ chậm rãi suy yếu, mãi cho tới khi dần dần tiêu tán mới thôi. Nhưng đương nhiên nếu dùng để chống cự lại công kích thần hồn hoặc đối phó với yêu vật tà ma thì bộ lôi y này sẽ tiêu hao nhanh hơn bình thường, không thể duy trì được một tháng.” Trong lòng Lục Huyền âm thầm phỏng đoán.

Theo quá trình tu hành, khi trình độ lĩnh ngộ của hắn với môn thần thông này càng ngày càng sâu thì hiệu quả của Kim Lũ Lôi Y sẽ càng ngày càng mạnh. Hắn ẩn lôi y đi, lại ném mấy hạt sen màu trắng bạc vào trong miệng, bắt đầu tu hành tầng thứ hai của Thần Tiêu Chân Pháp) Sâu trong hư không, tại nơi trung tâm nhất thuộc về một giới vực kéo dài không dứt, có một thanh cự kiếm cao nghìn trượng đang treo ngược trên bầu trời.

Hàng nghìn hàng vạn tia kiếm quang xuyên qua cự kiếm, thỉnh thoảng lại biến ảo thành dáng vẻ chim bay cá nhảy, bao bọc lấy từng tia kiếm quang liên tục xoay chuyển xê dịch, hiển rõ vẻ hoạt bát linh động.

Phía dưới thanh cự kiếm này có từng tòa cung điện hùng Vĩ. Bên trong một tòa cung điện phía bên trái có một thanh niên đang khoanh chân ngồi trong đại sảnh. Sau lưng thanh niên này có đến hàng nghìn hàng vạn luồng kiếm ảnh tụ tập cùng một chỗ, tạo thành một ngọn núi kiếm khí, nhìn qua có cảm giác vừa dày nặng vừa sắc bén, vô cùng quỷ dị.

“Mạc sư huynh, ngươi tìm ta à?” Một kiếm sĩ tuấn tú mặc áo trắng, bên trong đồng tử có hai màu trắng đen, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, sau đó xoay người chào hỏi thanh niên kia.

“Ta có một việc muốn hỏi sư đệ. Ta còn nhớ sư đệ vốn xuất thân từ một chi nhánh của Thiên Kiếm Tông, hình như nằm trong Vân Hư Vực. Qua một đoạn thời gian ngắn nữa liệu ngươi có hứng thú về thăm lại chốn cũ hay không?” “Về Vân Hư Vực?” Thanh niên có đôi đồng tử với hai màu đen trắng nọ vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Nếu Lục Huyền có mặt ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra thanh niên này chính là đệ tử chân truyền Cát Phác của Thiên Kiếm Tông, người năm đó từng chiếu cố hắn rất nhiều! Nghe thấy cái tên xa xôi mà quen thuộc ấy, Cát Phác không khỏi ngỡ ngàng đến sững sờ tại chỗ, rất nhiều chuyện trong quá khứ lại thi nhau ùa về.

“Vân Hư Vực... đệ tử chân truyền của Thiên Kiếm Tông... Bất tri bất giác ta đã trở về Động Huyền Kiếm Tông được hơn năm mươi năm rồi. Không biết những vị sư huynh đệ lúc trước vì năng lực có hạn nên không cách nào di chuyển tới đây, hiện giờ đang sống thế nào.” Trong lòng gã bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ.

Còn nhớ lúc trước, được mấy vị Nguyên Anh Chân Quân trong Thiên Kiếm Tông che chở, bản thân là đệ nhất chân truyền, gã lại vừa mới tấn thăng Kết Đan nên được dẫn theo cùng trở về Động Huyền Kiếm Tông.
Bình Luận (0)
Comment