Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng (Dịch)

Chương 1211 - Chương 1212: Không Nghe Lời Sẽ Ăn Nó L...

Chương 1212: Không Nghe Lời Sẽ Ăn Nó L... Chương 1212: Không Nghe Lời Sẽ Ăn Nó L...Chương 1212: Không Nghe Lời Sẽ Ăn Nó L...

Dựa vào thiên phú và sự nỗ lực của bản thân, hiện giờ Cát Phác đã tu hành đến cảnh giới Kết Đan trung kỳ, cũng trở thành một trong những đệ tử hạch tâm của Kiếm Tông rồi.

Thân phận và địa vị dù cách biệt một trời một vực với lúc còn ở bên trong Thiên Kiếm Tông, nhưng gã đã thành thói quen, chỉ là thi thoảng vẫn sẽ nhớ lại khoảng thời gian ở tông môn lúc trước. Trong những ký ức đó thường xuyên xuất hiện bóng dáng của Lục Huyền.

Gã dẫn lại nỗi lòng, cung kính thưa với thanh niên trước mặt: “Hồi bẩm sư huynh, đúng là sư đệ đến từ Đông Hoang thuộc Vân Hư Vực. Lúc trước, toàn bộ Đông Hoang bị vô số yêu ma xâm nhập, tu sĩ tử thương vô số, thậm chí còn có mấy vị Kết Đan Chân Nhân vẫn lạc, đến cuối cùng, mấy vị Chân Quân trong tông môn đành phải bất đắc dĩ hộ tống một phần đệ tử hạch tâm di chuyển đến Động Huyền giới, trở về Kiếm Tông.” Cát Phác kể lại đơn giản.

“Ta cũng từng nghe nói về chuyện yêu ma xâm nhập. Trước mắt ta có một chuyện khác cần tìm ngươi. Ly Dương cảnh trong Trung Châu thất cảnh của Vân Hư Vực có một tông môn tên là Ly Dương Đạo Tông, thực lực cường đại, qua một đoạn thời gian ngắn nữa, ở đó sẽ tổ chức Vạn Linh đại hội, Kiếm Tông cũng được mời tới. Chuyến tham dự đại hội lần này sẽ do Hoàn Chân Kiếm Chủ dẫn đầu, đồng thời ngài sẽ dẫn theo một số đệ tử của Kiếm Tông cùng đi qua bên đó.”V I P T R U Y E N F U L L - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í

“Ngươi rời khỏi Vân Hư Vực đã nhiều năm như vậy, không biết có hứng thú trở về thăm lại nơi đó một lần hay không?” Thanh niên kia ôn hòa hỏi.

“Ta nguyện đi cùng Kiếm Chủ và các vị sư huynh.” Cát Phác không chút do dự, đã lập tức gật đầu nói. Thanh niên trước mắt tên là Mạc Viễn Phong, vốn là một vị chân truyền Kiếm Tử của Động Huyền Kiếm Tông, có cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ, tiên đồ vô hạn, thực lực thậm chí còn không hề thua kém một số trưởng lão ngoại môn của Kiếm Tông.

Về phần Hoàn Chân Kiếm Chủ vừa được gã nhắc tới, đối phương chính là một vị tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, thực lực đứng hàng đầu trong toàn bộ Động Huyền Kiếm Tông, đồng thời cũng tỉnh thông nhiều loại kỹ xảo kỳ diệu có liên quan đến kiếm, đã từng nghiên cứu ra nhiều loại kiếm phù cao giai thần dị, có địa vị siêu nhiên trong Kiếm Tông. “Được, đại hội một năm sau mới diễn ra, đến lúc đó ta sẽ thông báo cho ngươi biết, ngươi nhớ để ý thời gian là được.” Mạc Viễn Phong gật đầu nói.

Cát Phác tỏ vẻ cảm kích rồi lập tức rời đi, bước chân cũng mang đến cho người ta cảm giác nhẹ nhõm hơn hẳn ban đầu.

Có một kiếm sĩ trung niên đang đứng yên bên trong cây cự kiếm nghìn trượng. Vị trung niên này đeo trên lưng một đôi song kiếm màu trắng bạc, phần chuôi kiếm có hình dáng như cái đầu rồng, quanh thân ông ta lại có thêm hai tấm lụa màu trắng bạc vờn quanh trái phải.

Tấm lụa nọ như hai con Giao Long màu trắng bạc, trong lúc bay lượn cũng mang theo kiếm ý lạnh thấu xương, sát ý ngút trời.

Đồng thời lại có một tấm phù lục tối tăm đang bay lơ lửng trước mặt ông ta, tấm phù lục này có hình mũi kiếm, mặt ngoài có quang mang tối đen lưu chuyển, nếu cẩn thận cảm giác sẽ thấy bên trong phù lục có vô tận kiếm khí rất nhỏ màu đen nhạt đang tung tăng di động.

Hàng loạt kiếm khí tụ tập cùng một chỗ, kiếm ý bừng bừng phấn chấn, tựa như muốn lao từ bên trong phù lục ra ngoài, âm khí thản nhiên quanh quẩn, mang đến cho người ta một loại cảm giác âm lãnh và sắc bén kỳ di. “Kiếm phù chất chứa lượng lớn âm khí, lại còn là ngũ phẩm, thú vị đấy.” Người trung niên này tên là Kiếm Hoàn Chân, là một trong mấy vị Kiếm Chủ của Động Huyền Kiếm Tông, tỉnh thông các loại kiếm phù. Nhưng đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy tấm kiếm phù màu đen trước mắt. Tấm kiếm phù này là do một người bạn tốt của ông ta lấy được từ một khu bí cảnh ở Vân Hư Vực, cảm thấy mới lạ nên sau khi trở về đã tự mình đưa tới, để ông ta thử nghiên cứu một phen.

“Không biết tấm kiếm phù này là ngẫu nhiên có được, hay có thể vẽ ra với số lượng lớn? Nếu là vế sau thì khá là lợi hại đây.” Hiển nhiên, ông ta rất có hứng thú với tu sĩ đứng sau tấm kiếm phù ngũ phẩm này.

Sau khi biết chuyện Ly Dương Đạo Tông ở Trung Châu thuộc Vân Hư Vực sắp tổ chức Vạn Linh đại hội, ông ta đã thuận thế đồng ý nhận lời, dự định sẽ tới đó tìm kiếm tung tích của loại kiếm phù này một phen.

“Phải quan sát thêm chút nữa, thử xem có thể vẽ ra hay không.” Vị trung niên nọ thấp giọng thì thâm, ngay sau đó, tâm thần hoàn toàn chìm đắm vào tấm kiếm phù tối tăm kia.

Lục Huyền đang sống trong Lôi Hỏa Tỉnh Động ở Ly Dương cảnh xa xôi tất nhiên là không biết tất cả những chuyện có liên quan mật thiết đến mình này. Lúc ấy, hắn đang ở trong linh điền dốc lòng bồi dưỡng rất nhiều linh thực, sau đó quyết định tới Phong Uyên Tỉnh Động một chuyến.

“Một thời gian chưa qua đó rồi, hẳn là trong linh điền âm phủ lại có linh thực tà dị đã hoàn toàn trưởng thành.” Lục Huyền thầm cảm khái một câu.

Hắn dặn dò Thảo Khôi Lỗi trông coi động phủ cho tốt, sau khi chuẩn bị một phen là lập tức phi thân tiến về Phong Uyên Tỉnh Động. Sau khi tiến vào Phong Uyên Tinh Động, hắn cẩn thận che lấp khí tức, ẩn giấu thân hình, rất nhanh đã đi tới tầng thứ năm, đến bên ngoài động phủ, từ xa đã có thể cảm giác được khí tức của hóa thân Lăng Cổ ở bên trong.

Lăng Cổ cũng vậy, đối phương đã dẫn Nhục Linh Thần chờ ở cửa ra vào từ sớm. Quả câu thịt vừa nhìn thấy Lục Huyền đã lập tức nhảy vọt về phía hắn.

“Đừng có cọ máu lên pháp bào của ta.” Lục Huyền duỗi bàn tay trong suốt như ngọc ra, vội vàng ngăn cản da lông dính đầy vết máu của Nhục Linh Thần chạm vào pháp bào của mình.

Quả cầu thịt lại hồn nhiên không thèm để ý hành động này của hắn, nó cứ nhảy tới nhảy lui, một lòng muốn thân mật với Lục Huyên.

“Tiểu Thiên Thủ Ma thế nào rồi? Có quản được nó không?” Lục Huyền lên tiếng hỏi.

Vừa nghe hắn hỏi như vậy, Nhục Linh Thần đã lăn về phía trước, gật đầu tỏ vẻ mình xử lý xong rồi: “Hoàn toàn không thành vấn đầ, rất ngoan.”

Ngay sau đó, nó lại hóa thành một tia huyết quang vọt vào bên trong động phủ, kéo Thiên Thủ Ma ra ngoài.

Nói thật là so với lần trước, lần này Lục Huyền vẫn không thể nhận ra Thiên Thủ Ma có thay đổi rõ ràng gì, bởi vì ngay trong nháy mắt nhóc con này nhìn thấy hắn, chừng mấy trăm tới hơn nghìn cánh tay sau lưng nó lại mạnh mẽ duỗi ra, ý đồ muốn tập kích hắn.

Nhưng nó chưa kịp thực hiện ý đồ vì rất nhanh, một mảnh huyết quang đã cuốn qua, từng cánh tay trên người Thiên Thủ Ma lập tức co rút lại, chỉ còn một bộ phận phía sau là đang nhanh chóng trở về vị trí ban đầu thôi.

“Grào!” Thiên Thủ Ma gầm nhẹ một tiếng, nhìn có vẻ cực kỳ phẫn nộ nhưng thật ra bên trong thanh âm lại ẩn chứa nỗi sợ hãi cực lớn.

“Không nghe lời sẽ ăn nó luôn đúng không?” Lục Huyền cực kỳ hài lòng với cách thức quản giáo của quả cầu thịt. Sau đó, hắn vừa cười vừa tiến vào động phủ, trực tiếp xuyên qua trùng trùng điệp điệp cấm chế, đi vào bên trong linh điền âm phủ.

“Quả nhiên, ba gốc Hồn Trùng Khuẩn đều đã hoàn toàn thành thục rồi.” Lục Huyền tung chân đá văng Diễm Thi Bì vừa tiến sát lại, tâm thần lập tức ngưng tụ trên gốc Hồn Trùng Khuẩn, chỉ thấy thanh tiến độ bán trong suốt bên dưới ba gốc Hồn Trùng Khuẩn đã hoàn toàn được kéo căng.
Bình Luận (0)
Comment