Chương 1216: Người Này Không Giữ Lại Ð... _
Chương 1216: Người Này Không Giữ Lại Ð... _Chương 1216: Người Này Không Giữ Lại Ð... _
Nếu bị người khác lấy mất thì bao nhiêu năm vất vả của hắn đều sẽ đổ sông đổ biển, mất mát này còn chưa thấm vào đâu, điều ghê gớm nhất là con đường Nguyên Anh, thậm chí là Hóa Thần về sau của hắn sẽ trở nên vô cùng gập ghầnh.
Dù gã tu sĩ đầu trọc này vẫn chưa tiến vào động thiên không trọn vẹn nhưng đối phương đã phát hiện ra một tia manh mối, còn dứt khoát đợi ở bên ngoài sương mù lâu như vậy, hẳn là trong lòng đã mang ý xấu rồi.
“Người này không giữ lại được.” Trong lòng Lục Huyền thầm nhủ. “Kỳ quái thật, canh giữ bên ngoài sương mù đã hơn một tháng vậy mà bên trong vẫn không có chút động tính nào.” Trong hư không, trên mặt tu sĩ đầu trọc lộ rõ vẻ nghi hoặc.
Hơn một tháng trước, vì tránh né một hồi không gian phong bạo nên gã tiến vào cương phong loạn lưu, sau đó may mắn đi tới khu vực này, ai ngờ lại ngẫu nhiên phát hiện ra sự tồn tại của một mảnh sương mù khổng lồ bên kia. Có điều bản thân mảnh sương mù nọ vốn là một đạo cấm chế thiên nhiên cường đại, gã lại phát hiện bên ngoài có dấu vết của trận pháp cao giai, bởi vậy dù tò mò vô cùng, vẫn không dám cưỡng chế xâm nhập, mà chỉ trốn trong bóng tối, phái ra một con kỳ trùng có thể biến ảo hình thái canh giữ bên ngoài sương mù, lén lút quan sát, tùy thời hành động. Nhưng chờ đợi hơn một tháng vẫn không phát hiện được chút động tính nào, không có tu sĩ từ trong sương mù đi ra, cũng không phát hiện có người nào tiến vào trong sương mù. “Phỏng chừng đây là nơi tiềm tu của tu sĩ lánh đời nào đó. Mãi không có động tính thì rất có khả năng đối phương đã vẫn lạc, nếu tiến vào chưa biết chừng, còn có thể tìm được không ít bảo vật quý hiếm.” Càng nghĩ, trong lòng gã háo hức đến tột cùng.
Tuy không loại trừ khả năng đối phương đang bế quan, nhưng dù gặp phải cục diện tệ nhất, dù đối phương có là Nguyên Anh Chân Quân thì trong hoàn cảnh đặc biệt như hư không này, gã vẫn có chút tự tin có thể chạy thoát được. “Cầu phú quý trong nguy hiểm! Phải đặt cược một lần!” Trong mắt tu sĩ đầu trọc hiện lên một tia tàn nhẫn rồi không do dự thêm, gã nhanh chóng bay về phía mảnh sương mù thần bí kia.
Khi khoảng cách giữa bản thân với mảnh sương mù nọ càng ngày càng gần, đột nhiên trong mắt gã hiện lên tầng tầng ảo giác, khiến tâm thần không khỏi ngây ngẩn một phen. Không đợi gã kịp lấy lại tinh thần, chỉ đơn thuần là một cái chớp mắt như vậy, trong hư không đã vang lên từng hồi Phạn âm, từng đoá hoa sen màu vàng óng ánh cũng trống rỗng hiển hiện. Chỉ thấy một bộ Kim Thân Pháp Tướng với khuôn mặt mơ hồ, cao tới trăm trượng trực tiếp hiển lộ ngay giữa hư không, một tay bấm một đạo pháp ấn Phật môn. Kim Thân Pháp Tướng này phóng ra hàng vạn hàng nghìn tia Phật quang, chiếu rọi thiên địa thành một vùng sáng rực, toàn thân quang minh uy nghiêm, khiến tu sĩ đầu trọc mơ hồ nảy sinh cảm giác muốn thần phục.
Thủ ấn kia nhanh chóng tăng lớn, bên trong chất chứa đủ các loại chân ý Phật môn, ép về phía tu sĩ đầu trọc với xu thế ngang nhiên không thể địch nổi. Ngay thời khắc sinh tử, tu sĩ đầu trọc đã khôi phục được một tia tỉnh táo, nhưng thời gian gấp gáp quá rồi, gã không kịp tế ra pháp bảo, chỉ thấy một tia ô quang lưu chuyển bên ngoài thân thể, trong chớp mắt đã ngưng kết thành một bộ giáp nặng nà. Dưới pháp ấn không thể tránh né, hai cánh tay gã nhanh chóng lớn lên, trực tiếp đan chéo trên đỉnh đầu. “Phốc!” Hai tay gã và pháp ấn kia va chạm chính diện, dù thân thể tu sĩ đầu trọc này cực kỳ cường hãn cũng bị đánh tới liên tục hộc ra tỉnh huyết, hai cánh tay tan rã, từng con quái trùng với hình thái dữ tợn bay ra. Gã vừa dùng trọng thương làm cái giá, khó khăn lắm mới giành được một cơ hội thở dốc, đang muốn tùy cơ hành sự thì đột nhiên từ chỗ sâu trong hư không lại có thêm một cái chiếc gương ngọc màu tím sậm bay tới.
“Pháp bảo trung giai! Có một lão quái Nguyên Anhil” Tu sĩ đầu trọc cảm nhận được khí tức cường đại truyền đến từ phía Nam Minh Lôi Hỏa Giám, trong lòng giật thót, lúc này mới vội vàng hô lên: “Tiền bối hiểu lầm rồi! Vẫn bối chỉ đi ngang qua đây! Không có ý gì khác! Sư môn của vãn bối là...”
Không đợi gã nói xong, từ bên trong chiếc gương ngọc đã có từng tia lôi hỏa màu tím sậm phun ra. Lôi hỏa cương mãnh bá đạo, trong nháy mắt đã khuếch tán thành một biển lửa có phạm vi chừng vài dặm, bao phủ gã vào bên trong. Cũng không biết loại lôi hỏa màu tím sậm này có lai lịch gì, chỉ biết sau khi dính phải một tia, nó sẽ lại giống như ung nhọt tận xương, bất kể dùng pháp lực hay bảo vật gì cũng không thể xua tan nó.
Chỉ trải nghiệm một chút đặc tính của lôi hoả nọ, tu sĩ đầu trọc đã cảm nhận được sự đáng sợ của tu sĩ không biết là ai kia, nên trong nháy mắt đã đưa ra quyết định. Một luông khí tức âm lãnh tà ác từ trong thân thể gã tràn ra, chỉ chốc lát sau, bên trong bộ áo giáp dày nặng bên ngoài lẫn cánh tay tráng kiện khác thường kia, đầu vang lên những tiếng ong ong vang dội.
Toàn bộ thân thể gã lặng lẽ vỡ tan, ngay sau đó, chừng mấy trăm tới hơn nghìn con trùng kỳ quái đã bay về bốn phương tám hướng. Đây là một loại bí pháp bảo mệnh kỳ dị gã tu hành đã lầu, vào thời khắc sinh tử tồn vong, có thể phân hoá thần hồn rồi phụ thân trên thần kỳ trùng mình chăn nuôi nhiều năm.
Kỳ trùng nọ vốn thủy hỏa bất xâm, sức sống ngoan cường, chỉ cần có một con chạy thoát, cũng tương đương với tu sĩ đầu trọc này sẽ có một tia hi vọng sống sót.
Trong mảnh hoả diễm màu tím sậm ẩn chứa hàng nghìn hàng vạn tia lửa nhỏ, phần lớn kỳ trùng đầu bị lửa thiêu cháy mà xào xạc rơi xuống, nhưng đồng thời cũng có chừng mấy chục con nắm được một cơ hội, để bỏ chạy vào chỗ sâu bên trong hư không.
“Trốn đi đâu?!” Thân hình Lục Huyền đột ngột xuất hiện, hệt như hắn vừa trực tiếp thuấn di từ phương xa tới, hoàn toàn vô thanh vô tức, không có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước.
Ngay sau đó, hắn há miệng phun ra một hơi, một cây kỳ châm lóe lên ánh sáng âm u bắn nhanh tới. Tốc độ của kỳ châm cực nhanh, mắt thường không cách nào thấy được, chỉ có thể bắt gặp một cái bóng lúc ẩn lúc hiện trong hư không.
Dường như phía trên phi châm còn ẩn chứa một luồng lực trường quỷ dị, bởi vì những nơi nó đi qua, kỳ trùng trong khu vực nhất định xung quanh đầu không tự chủ được mà bị hấp dẫn tới. Trong nháy mắt, mấy chục con kỳ trùng còn sống đã bị Âm Dương Nguyên Từ Thần Châm dẫn tới một khu vực khác, sau đó thần châm lặng lẽ xuyên qua thân thể của tất cả kỳ trùng.
Trong thoáng chốc, mấy chục con kỳ trùng đồng thời nổ tung, tới cả thi hài cũng bị một luồng sức mạnh kỳ dị nào đó chôn vùi.
“Cảnh giới Kết Đan hậu kỳ... Thần thông trung giai! Hai món pháp bảo trung giai “Đây con mẹ nó mà là Kết Đan hậu kỳ à?!” Hất thảy mọi chuyện đầu kết thúc, thân hình Lục Huyền hiển lộ ra, trực tiếp lơ lửng trên không trung, như cười như không nhìn qua cảnh tượng trước mắt.
Ngay sau khi cảm nhận được khí tức trên người hắn, thần hồn của tu sĩ đầu trọc vốn đang dung nhập vào thân thể một con kỳ trùng không nhịn nổi mà bộc phát ra một tiếng gầm thét trong im lặng, sau đó, nhanh chóng bị chôn vùi ngay giữa hư không.