Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng (Dịch)

Chương 1216 - Chương 1217: Kiểm Kê Thu Hoạch!

Chương 1217: Kiểm Kê Thu Hoạch! Chương 1217: Kiểm Kê Thu Hoạch!Chương 1217: Kiểm Kê Thu Hoạch!

Lục Huyền vừa động tâm niệm, Âm Dương Nguyên Từ Thần Châm đã nhanh chóng thu nhỏ, linh hoạt chui vào trong lỗ tai hắn. Nam Minh Lôi Hỏa vẫn đang lẳng lặng thiêu đốt cũng lập tức tụ tập lại một chỗ, hình thành từng sợi hỏa diễm màu tím sậm, trở về bên trong Nam Minh Lôi Hỏa Giám.

“Linh thực sư trồng trọt cũng không dễ dàng, chỉ sợ linh thực quý hiếm mình vất vả khổ sở đào tạo bị tu sĩ khác chà đạp mà thôi.” Lục Huyền thấp giọng cảm khái, sau đó hắn cong ngón tay búng một cái, mấy tia linh lôi màu vàng óng từ đầu ngón tay bắn ra, tùy ý di chuyển khắp xung quanh.

Tru Tà Linh Lôi vốn trời sinh khắc chế vật âm tà, nếu có một tia thần hồn của gã tu sĩ đầu trọc kia còn lưu lại, thì dưới quá trình càn quét của linh lôi, dù đối phương ẩn nấp kỹ càng tới mức nào, cũng đừng hòng mơ đến một cơ hội tro tàn lại cháy.

Lần này, khi đối mặt với một tu sĩ cảnh giới Kết Đan viên mãn, nhìn như Lục Huyền có thể dễ dàng giải quyết đối phương, nhưng thật ra hắn đã dùng tới mấy loại thủ đoạn từ xưa đến giờ vẫn luôn ẩn giấu.

Đầu tiên là bày mưu nghĩ kế, để Hư Không Yểm Mục toàn lực thi triển huyễn thuật, khiến tâm thần tu sĩ đầu trọc rơi vào một tích tắc sững sờ. Sau đó, Lục Huyền bắt lấy cơ hội chớp nhoáng này, thi triển ra thần thông trung giai Bất Động Minh Vương Ấn khiến đối phương trọng thương.

Ngay khi tu sĩ đầu trọc tỉnh táo lại, trực tiếp dùng tới bí thuật ngự trùng, hắn lại liên tiếp sử dụng hai đại pháp bảo trung giai là Nam Minh Lôi Hỏa Giám cùng với Âm Dương Nguyên Từ Thần Châm, triệt để tiêu diệt thân thể cùng với thần hồn của đối phương. Dù hắn có linh lực Kết Đan hậu kỳ, cộng thêm Ngũ Tạng Tàng Nguyên Miếu bổ sung thì sau khi thi triển ra mấy loại thủ đoạn cường đại này, linh lực trong cơ thể cũng tiêu hao hơn một nửa rồi. Cũng may, vận dụng một loạt thủ đoạn như vậy, đã khiến hắn dễ dàng giải quyết được đối phương, cũng giúp hắn hiểu rõ hơn về thực lực hiện tại của mình.

“Cộng với thân thể cường hãn và đông đảo kiếm phù ngũ phẩm, bảo vật quý hiếm khác trong tay ta, dù phải đối mặt với vài ba tên tu sĩ Kết Đan viên mãn bình thường, thì phỏng chừng trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ cũng không phải là đối thủ của ta. Đương nhiên nếu đánh lâu dài thì rất có thể ta sẽ phải chịu thiệt.”

“Về phần Nguyên Anh Chân Quân, nếu dựa vào Tiểu Na Di Thuật cùng với Sất Lôi Dực, dù không địch lại, ta cũng có khả năng chạy trốn.” Trong lòng hắn cảm khái một phen, sau đó vận dụng linh thức kéo một chiếc túi trữ vật bay tới trước mặt mình.

Trước đó, khi nhục thân của tu sĩ đầu trọc vỡ vụn, hắn đã cố ý giữ lại túi trữ vật này để hiện giờ có thể mò thi thể. Sau khi tu luyện (Thiên Huyễn cấm pháp) , hắn đã có chút lý giải sâu sắc đối với trận pháp rồi, nên đạo cấm chế đơn giản phía trên túi trữ vật đã bị dễ dàng phá giải. Linh thức chậm rãi thăm dò vào bên trong, trực tiếp lấy ra tất cả mọi thứ. Đầu tiên là một đống linh thạch như hòn núi nhỏ, hơn nửa là linh thạch hạ phẩm, một phần nhỏ là linh thạch trung phẩm. “Cộng cả lại mới được gần hai mươi vạn linh thạch hạ phẩm, rõ là một gã tu sĩ nghèo kiết xác.” Lục Huyền nhấch miệng nói, sau đó, ánh mắt lại hướng về phía các loại bảo vật khác. Một thanh phi kiếm lục phẩm, trong các loại bảo vật cùng giai cũng chỉ có thể coi là loại bình thường, cũng không mạnh hơn món pháp bảo cấp thấp Khổng Tước Minh Vương Kiếm đã được Lục Huyền tế luyện bao nhiêu.

Ngoài ra, trong tay gã này còn có vài món pháp khí ngũ phẩm, nhưng dưới tầm mắt đã bị đống bảo vật từ bên trong quầng sáng nuông chiều thành kén chọn như Lục Huyền, thì theo hắn tất cả đám này là những thứ rất tầm thường. Đương nhiên nếu để bán trong cửa hàng tạp hóa hoặc dùng để trao đổi với những tu sĩ khác thì chúng vẫn mang lại giá trị không nhỏ.

Hơn nữa, có vẻ như gã tu sĩ đầu trọc kia tỉnh thông thuật ngự trùng, nên trong túi trữ vật của gã còn có hơn mười chiếc bình nhỏ, bên trong đang nuôi đủ các loại kỳ trùng với hình thái quái dị. Trong nhóm này lại có mấy con kỳ trùng phẩm cấp lên tới ngũ phẩm, có thể tạo thành uy hiếp không nhỏ đối với tu sĩ Kết Đan sơ kỳ.

Lại cộng thêm một số trứng trùng chưa nở.

Còn nhớ lúc trước, Lục Huyền từng xem qua một quyển (Trùng Kinh) trong tay một vị đệ tử chân truyền của Thiên Kiếm Tông, nên hắn có thể nhận ra phẩm giai của đám trứng trùng này cũng là chuyện rất bình thường.

“Có một ít độc trùng trong này có thể dùng làm thức ăn nuôi dưỡng Bách Độc Phệ Tâm Trùng.” Hắn đánh giá một câu đơn giản.

Một ít đan dược phù lục còn lại đầu là mặt hàng bình thường, đương nhiên là Lục Huyền sẽ chướng mắt với chúng, nên chẳng kiểm kê nhiều đã thu hất vào trong túi trữ vật của mình. “Những mảnh vụn huyết nhục này cũng không thể lãng phí, nên thu gom lại mang về cho đám linh thực tà dị trong linh điền âm phủ cũng không tệ.” Sau khi hắn thu Nam Minh Lôi Hỏa lại, trong hư không chỉ còn lại một phần huyết nhục thừa ra của gã tu sĩ đầu trọc.

Tuân theo nguyên tắc không lãng phí, Lục Huyền đã đóng gói toàn bộ mang ổi. Sau đó, hắn để Hoa Mị Nô dẫn đường, lại một lần nữa tới gần mảnh sương mù bên ngoài động thiên không trọn vẹn. Hắn lại theo thói quen, quan sát thật nhiều lần, chờ đến lúc xác nhận toàn bộ không phát sinh tình huống dị thường gì, lúc này mới cẩn thận tiến vào bên trong sương mù.

“Lần này sự xuất hiện của gã tu sĩ đầu trọc kia, dù chỉ là chuyện ngoài ý muốn, nhưng cũng không thể không đề phòng.” Trong lòng Lục Huyền nghĩ thầm.

Vị trí của khu động thiên không trọn vẹn này vốn vô cùng bí mật, lại có sương mù che lấp, dưới tình huống bình thường, tu sĩ vãng lai rất khó phát hiện ra sự tồn tại của nó.

Lần trước, lúc Lục Huyền tới đây, hắn còn cố ý bố trí thêm chừng năm lá Tinh Đấu Kỳ ở xung quanh, trực tiếp tăng lên một cấp bậc cho khả năng phòng hộ của động thiên. Nhưng dưới nhiều loại nhân tố trùng hợp, Lục Huyền vẫn không có lòng tin tuyệt đối. “Cần phải thúc giục nhóm Tinh Thần Quả mới để nhanh chóng nhận được số lượng Tỉnh Đấu Kỳ cần thiết, rồi lại nghĩ cách bố trí Chu Thiên Tỉnh Đấu Kiếm Trận thất phẩm kia mới được. Làm nhữ thế khu động thiên không trọn vẹn này mới có thể nói là vững như thành đồng. Dù ngẫu nhiên bị Nguyên Anh Chân Quân phát hiện ra, đối phương cũng khó lòng xuyên qua trận pháp cấm chế, tiến vào bên trong được.” Động thiên không trọn vẹn có rất nhiều lợi ích với sự phát triển của đám linh thực cao giai kia, vất vả lắm Lục Huyền mới có được mảnh đất này, đương nhiên không thể dễ dàng từ bỏ nó được, chỉ có thể tăng thêm mấy tầng bảo hiểm cho nó, tăng cường năng lực chống đỡ nguy hiểm của động thiên không trọn vẹn.

Sau đó, Lục Huyền nhanh chóng hạ xuống đảo nhỏ động thiên đang ẩn mình bên trong linh khí tỉnh thuần, đột nhiên hắn phát hiện ở cách đó không xa có một luồng dao động linh lực dị thường. “Chẳng lẽ là Tốn Phong Cung thành thục?” Trong lòng Lục Huyền mừng thầm, cũng không kịp quan tâm đến những loại linh thực khác, hắn đã hóa thành một tia lôi quang màu trắng bạc, vội vã đi về phía Bát Trọng Cung.
Bình Luận (0)
Comment