Chương 122: Bánh Vẽ!
Chương 122: Bánh Vẽ!
Hai người tới một gian phòng trang nhã, lão giả chào thiếu nữ thanh lệ đang ngồi ở chính giữa một câu rồi xin cáo lui, để lại một mình Lục Huyền.
Hà Vân Đồng tò mò nhìn Lục Huyền đang đứng một bên. Bởi vì Lục Huyền cùng tuổi với nàng, nên nàng có chút ấn tượng về hắn.
Nàng nhớ lại thời điểm Hà quản sự dẫn Lục Huyền đến gặp mình, muốn xin một tư cách nhận lấy linh chủng. Lúc ấy, Lục Huyền chỉ là tiểu tán tu Luyện Khí tầng hai bình thường không có gì kỳ lạ. Nếu không phải hắn có chút thiên phú trên phương diện bồi dưỡng linh thực, hẳn là cả hai người sẽ không có bất cứ mối liên hệ nào.
Vậy mà hiện giờ tu vi của Lục Huyền đã đột phá đến Luyện Khí tầng bốn, trở thành một tu sĩ Luyện Khí trung cấp, ngay cả thiên phú trên phương diện bồi dưỡng linh thực của hắn, cũng được bộc lộ rõ ra ngoài và ngày càng trở nên khủng bố. Hắn không chỉ liên tục trồng ra linh thực phẩm chất hoàn mỹ, còn chữa trị tốt cho những gốc linh thực bị bệnh mà hầu hết các Linh thực sư khác đều bó tay, thậm chí nàng còn nghe được cái tên này vang lên mấy lần trong hội nghị gia tộc.
"Ngươi là Lục Huyền đúng không?" Nàng nhìn thiếu niên với vẻ mặt thản nhiên, không kiêu ngạo không siểm nịnh bên cạnh, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng.
"Đúng vậy." Lục Huyền mỉm cười trả lời.
"Ngươi có thiên phú trồng linh thực tốt như vậy, thật sự không nghĩ tới chuyện gia nhập vào Bách Thảo Đường sao? Chỉ cần ngươi tiến vào Bách Thảo Đường, sẽ có quyền quản lý một tòa dược viên trong nội đường, Linh thực sư bên trong đó cũng phải nghe lệnh của ngươi. Đồng thời, không cần biết thứ ngươi mong muốn là linh thạch, pháp khí hay công pháp, thậm chí là đạo lữ, chỉ cần ngươi muốn, nội đường đều có thể thỏa mãn. Ngươi cảm thấy thế nào?" Giọng nói của thiếu nữ lanh lảnh và rõ ràng, trong ngữ điệu còn mang theo một loại lực lượng mê hoặc rất lớn.
Lục Huyền hơi cúi đầu, giống như đang suy nghĩ. Một lúc sau, hắn mới ngẩng đầu lên, đáp lại với giọng điệu cực kỳ kiên quyết: "Thật ngại quá Hà đạo hữu, ta lười biếng quen rồi, không chịu được một chút ràng buộc nào, cứ dựa theo hình thức hợp tác trước kia với quý đường là được. Chỉ cần quý đường cung cấp cho ta linh chủng hoặc cây giống linh thực theo thỏa thuận, thì những loại linh thực do ta bồi dưỡng nên sẽ ưu tiên bán cho Bách Thảo Đường."
Mặc dù đề nghị của Hà Vân Đồng vô cùng hấp dẫn, ngoài mặt Lục Huyền đã cân nhắc nhiều lần, nhưng thực tế, trong lòng hắn không có bất kỳ do dự nào.
Quầng sáng màu trắng là cơ duyên lớn nhất của hắn, hơn nữa, cuộc sống tự do tự tại một mình gieo trồng linh thực như hiện giờ cũng không tồi. Nếu tiến vào trong Bách Thảo Đường, chẳng những sẽ bị hạn chế và kiểm soát khắp nơi, thậm chí còn làm gia tăng thêm rất nhiều rủi ro không cần thiết cho hắn.
"Nếu ngươi đã khăng khăng như vậy, ta cũng không miễn cưỡng." Thiếu nữ thanh lệ nọ lập tức chuyển chủ đề: "Chỉ có điều ta cảm thấy chúng ta có thể tiến hành hợp tác sâu sắc hơn, chỉ cần ngươi tận tâm tận lực bồi dưỡng linh thực cho nội đường, đến lúc đó, ta sẽ cung cấp cho ngươi cơ hội trồng số lượng lớn linh thực nhị phẩm, thậm chí cả linh thực tam phẩm cũng có thể cho ngươi thử một phen."
Lục Huyền ngẩng đầu nhìn thiếu nữ thanh lệ Hà Vân Đồng kia một cái, hắn nhìn ra được loại biểu cảm quen thuộc mà bản thân vẫn thường thấy ở kiếp trước từ trên khuôn mặt của nàng.
Trên mặt nàng có viết hai chữ: “Bánh vẽ” thật to.
"Miễn là nội đường có thể cung cấp đầy đủ linh chủng nhị phẩm, tam phẩm cho ta, thì ta tự nhiên sẽ cống hiến hết mình đào tạo linh thực." Lục Huyền trả lời rất thực tế.
Về phần bánh vẽ kia? Làm cho ai mà chẳng giống nhau, chỉ cần hắn thật sự nhận được linh chủng quý hiếm, thì thái độ đào tạo linh thực tuyệt đối không cần phải nói.
Hai người nói chuyện với nhau một hồi, Lục Huyền lập tức tìm một lý do để rời đi. Trước khi đi, hắn nói tạm biệt với Hà quản sự, rồi tiến vào bên trong chợ tán tu.
Tu sĩ trong chợ nhiều hơn trước kia không ít, trong nhóm này còn có những tu sĩ với nét mặt vội vàng, sắc thái uể oải, giống như vừa từ nơi hoang dã trở về. Cùng với sự xuất hiện của nhóm tu sĩ kia, rất nhiều loại tài liệu yêu thú và linh thực linh dược mới mẻ cũng xuất hiện trong các gian hàng ngoài chợ.
Lục Huyền vừa xem xét kỹ lưỡng xem có linh chủng quý hiếm hay vô danh nào không, vừa nghe ngóng cuộc thảo luận của các tu sĩ đi qua đi lại xung quanh.
Thông qua lời nói của bọn họ, hắn biết được, vừa có một nhóm tán tu trở lại phường thị sau quá trình tiến vào khai khẩn bí cảnh mới lúc trước.
"Không biết lần này Trương đại ca có về không?" Lục Huyền lẩm bẩm một mình, hắn vừa nhớ tới một nhà Trương Hồng hàng xóm vẫn quan tâm mình rất nhiều.
Vốn dĩ hắn muốn đi Vạn Bảo Lâu mua một cái lò luyện đan, chuẩn bị cho quá trình luyện đan sau này, nhưng nghe được tin tức vừa rồi, lại tạm thời thay đổi lộ trình, đi tới điểm tụ tập của tán tu khu Bắc.
Lại nói, từ sau khi rời khỏi vùng ngoại ô khu Bắc, rất hiếm khi Lục Huyền trở lại nơi này. Bởi người hắn quen thuộc duy nhất ở nơi này là gia đình Trương Hồng, mà Trương Hồng lại ra ngoài đi bí cảnh, hắn thực sự không tiện qua lại nơi đó, mà ngược lại, lúc mới đầu, Trương Tu Viễn còn thi thoảng tới tìm Lục Huyền chơi đùa vài lần.
Nhưng về sau này, khi tà ma xâm lấn, nhóm tu sĩ dị hoá ngẫu nhiên lại xuất hiện trên đường, cậu bé cũng bị mẫu thân Từ Uyển hạn chế, không cho đi đâu, nên mấy tháng trời bọn họ không gặp mặt.
Nhân dịp hôm nay, Lục Huyền quyết định tới thăm nhà bọn họ một phen, nên dứt khoát đi mua vài cân thịt linh thú ở chợ, rồi mới lên đường đi về phía tiểu viện của Trương gia.
* truyen.y.y.pro *
Có tiếng gõ cửa, ngoài cửa viện lập tức xuất hiện một khe hở, khuôn mặt tò mò của Trương Tu Viễn nhanh chóng thò ra.
"Tiểu Lục thúc, thúc đến hả? Cha, nương! Tiểu Lục thúc tới rồi." Trong nháy mắt khi trông thấy Lục Huyền, Trương Tu Viễn – đồng sự nhỏ, từng hợp tác diệt trùng cùng hắn, giữa hai người đã hình thành một mối quan hệ hữu nghị sâu sắc - lập tức kinh ngạc hét to.
"Tiểu Viễn, ngươi đã cao vậy rồi?" Mấy tháng không gặp, chiều cao của Trương Tu Viễn đột nhiên gia tăng thêm rất nhiều, đã hơi vượt qua bả vai của Lục Huyền rồi.
Hắn mỉm cười bước vào viện, thấy hai người Trương Hồng ra đón.
"Trương đại ca, tẩu tử, đã lâu không gặp!” Lục Huyền vô cùng vui sướng vì gặp lại người quen, lập tức cười nói.
Hai người kia cũng vui vẻ chào đón hắn.
"Lục tiểu huynh đệ, giờ mới thấy đệ, lúc ta trở về có nghe Tiểu Viễn nói đệ đã dọn đi rồi, ta còn đang nhắc chuẩn bị qua thăm đệ một chuyến đây, không ngờ đệ đã tới thăm ta trước rồi!" Trương Hồng nắm cánh tay Lục Huyền, nhiệt tình kéo hắn vào trong phòng.
"Trương đại ca, tay huynh làm sao vậy?" Lục Huyền chú ý tới cánh tay dị thường của Trương Hồng, rõ ràng là cánh tay trong ống tay áo kia đã nhỏ đi rất nhiều.
Trương Hồng cười khổ, lập tức xắn tay áo lên, để lộ ra một cánh tay khô héo giống như cổ thụ, huyết nhục trên cánh tay kia đã khô lại, thậm chí còn lộ ra một đoạn xương màu trắng xám.