Chương 123: Mỗi Sự Lựa Chọn Của Con Người Đều Không Thể Chỉ Rõ Được Là Đúng Hay Sai!
Chương 123: Mỗi Sự Lựa Chọn Của Con Người Đều Không Thể Chỉ Rõ Được Là Đúng Hay Sai!
"Lần này đi khai khẩn bí cảnh mới kia, vận khí không tốt lắm, đã đụng phải một con tà ma hành tung quỷ bí, ta không cẩn thận bị nó hút huyết nhục trên cánh tay. Cũng may vẫn giữ được mạng sống, còn có thể gặp lại Lục tiểu huynh đệ."
"Có thể hồi phục không? Có chỗ nào cần đệ giúp, huynh cứ nói." Lục Huyền nghiêm túc hỏi.
"Nghỉ ngơi điều dưỡng một đoạn thời gian là có thể khỏi được chừng bảy - tám phần rồi, còn chuyện khôi phục hoàn toàn, hẳn là hơi khó." Trương Hồng lạc quan trả lời.
Lục Huyền gật gật đầu. Đáng tiếc, hiệu quả chủ yếu của viên Huyết Phách Hoàn hắn mới nhận được kia vốn là nhanh chóng khôi phục khí huyết, không có quá nhiều tác dụng với những vết thương cần sinh sôi bắp thịt kiểu này.
"Lần này, ta vào khai khẩn bí cảnh, mặc dù trọng thương nhưng cũng coi như nhân họa đắc phúc, tu vi đột phá đến Luyện Khí tầng bốn. Ta vốn định khi nào gặp Lục tiểu huynh đệ, sẽ lấy le với đệ một chút, ai ngờ đệ luôn ở trong phường thị mà tu vi còn tăng nhanh hơn ta, cũng đến Luyện Khí tầng bốn rồi?"
Hai người ngồi ở trước bàn, vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm, Từ Uyển dẫn Trương Tu Viễn vào trong phòng bếp chuẩn bị cơm, về phần Đạp Vân Linh Miêu, nó đang chậm rãi đi dạo ở trong linh điền của Trương gia.
"Chất lượng linh thực ta trồng gần đây không tồi, lại thiết lập được quan hệ hợp tác với Bách Thảo Đường nên kiếm được không ít linh thạch. Trước kia, linh lực hạn chế nên không thể bồi dưỡng nhiều linh thực, giờ coi như đã rút kinh nghiệm xương máu nên ta dùng gần hết số linh thạch trong tay mình để mua đan dược đề thăng tu vi, bởi vậy mà trong khoảng thời gian ngắn đã đột phá đến Luyện Khí tầng bốn." Lục Huyền dứt khoát bịa ra một lý do để giải thích cho tu vi của mình.
Mà xét về bản chất, hắn được quầng sáng màu trắng ban thưởng tu vi, hay là dùng một số lượng lớn đan dược gia tăng tu vi, cũng đều là mượn dùng ngoại vật, nhưng cái cớ hắn tìm kia càng dễ khiến người ta chấp nhận hơn.
Cơm nước no nê, Lục Huyền và Trương Hồng ngồi trong sân, Trương Tu Viễn ở bên cạnh trêu chọc Đạp Vân Linh Miêu. Gương mặt Đạp Vân Linh Miêu vẫn lạnh lùng như thường, con ngươi xanh biếc vô cảm, nó trực tiếp phớt lờ hành vi trêu đùa của Trương Tu Viễn, nhưng vẫn giữ khoảng cách gần với cậu bé.
Trong viện, hai gốc Thực Nguyệt Thụ Lục Huyền từng để lại cho Trương gia được trồng hai bên, hiện giờ cành lá của chúng rất tươi tốt, thấp thoáng giữa những chiếc lá rậm rạp kia là khá nhiều quả hình lưỡi liềm màu trắng bạc.
"Lần này ta trở về từ bí cảnh, may mắn nhặt được cái mạng nên suy nghĩ cũng thay đổi rồi." Trương Hồng bắt đầu mở máy, nói.
"Trước đây ta luôn cho rằng, dù có mạo hiểm ra ngoài thăm dò bí cảnh, thì bản thân yếu ớt thế này sẽ có người khác ở đằng trước che chở, không đụng phải thứ gì cả, bởi vậy mà từ đầu đến cuối, đều vọng tưởng có được các loại cơ duyên. Nhưng hiện thực lại vả cho ta một cái.”
“Bởi càng thăm dò vào sâu bên trong bí cảnh mới, nguy hiểm càng xuất hiện nhiều hơn, ta từng đứng từ xa, tận mắt chứng kiến cả đội ngũ đi trước bị tà ma sát hại. Mười mấy tu sĩ, trong đó còn có vài tu sĩ Luyện Khí trung cấp, cứ như vậy mà bị một con tà ma cấp Quỷ giải quyết dễ dàng."
Trong mắt Trương Hồng lóe lên một tia sợ hãi, gã hít thở thật sâu mới từ từ bình tĩnh lại: "Có lẽ về sau, ta cũng giống như Lục tiểu huynh đệ, thành thật làm một gã Linh thực sư, cả đời này sống bình yên bên thê nhi."
"Cứ nghỉ ngơi cho tốt một đoạn thời gian, cũng dưỡng thương cho khỏe lại, đến lúc đó, huynh hãy nghĩ về con đường tương lai cho thật kỹ càng." Lục Huyền mở miệng nói.
Hắn không khuyên bảo Trương Hồng cần phải làm như thế nào, bởi mỗi sự lựa chọn của con người đều không thể chỉ rõ được là đúng hay sai.
"Trương đại ca, không bằng huynh nói cho ta nghe một chút tình huống bên trong bí cảnh đi? Mặc dù ta không muốn ra ngoài mạo hiểm, nhưng lại rất muốn nghe."
"Được thôi, dù sao ta cũng có chút hiểu biết về tà ma."
Hai người bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện, chẳng biết cơn gió thổi vào trong viện từ khi nào, lại làm đống cành lá của Thực Nguyệt Thụ phát ra âm thanh xào xạc.
truyện y y p ro
Trong phường thị, Vương gia.
Trên đỉnh một tòa nhà cao tới vài chục trượng, gia chủ Vương gia đang im lặng quan sát toàn bộ Lâm Dương phường thị bên dưới: "Sùng An, hiện giờ, vị đồng bạn trong tông môn do ngươi dẫn theo, đang làm cái gì?"
Một thanh niên anh tuấn đang yên lặng đứng phía sau lão lập tức tiến về phía trước, cung kính đáp: "Dưới sự trợ giúp của hai vị sư huynh sư tỷ, chúng ta đã gần như bị quét sạch toàn bộ tà ma và tu sĩ dị hóa ở trong phường thị rồi, nhưng vẫn chưa phát hiện được bóng dáng của con tà ma cấp Quỷ kia, cũng không biết là năng lực ẩn nấp của nó quá mạnh hay là nó vẫn đang ở trong bí cảnh, không xuất hiện tại nơi này."
"Chuyện này ngươi không cần phải xen vào, ngươi chỉ cần tiếp đãi bọn họ cho tốt là được. Chờ sau khi phá bỏ trận pháp ở trung tâm bí cảnh, lại tìm cơ hội dẫn bọn họ cùng đi nơi đó, mượn dùng lực lượng của bọn họ để quét sạch những con tà ma ở bên trong bí cảnh kia."
"Vâng." Thanh niên anh tuấn kia trầm giọng đáp.
Một cơn gió gào thét lướt ngang qua tòa nhà cao tầng này, làm chiếc áo bào màu xanh đen tung bay phấp phới.
Màn đêm xuất hiện, những ngôi sao buông xuống. Lục Huyền hơi say, bước chân từ tốn đi trên con đường lát đá xanh dưới ánh trăng sáng ngời.
Đạp Vân Linh Miêu đang nằm trên vai hắn, khẽ cong lưng, không ngừng quan sát bốn phía, đôi con ngươi màu xanh biếc của nó trở nên vô cùng nổi bật trong màn đêm.
Bản thân Lục Huyền cũng không hoàn toàn thả lỏng, Hồng Tuyến Châm và Kiếm Khí Vạn Thiên phù nhị phẩm đều được giấu trong ống tay áo, một khi có tình huống bất thường xảy ra, hắn sẽ lập tức kích phát chúng.
Từ khi nhóm đệ tử tông môn tiến vào phường thị, bọn họ đã khiến đám tà ma kia biến mất không còn bóng dáng tăm hơi, cũng tiện thể điều chỉnh bầu không khí bên trong phường thị, bởi vậy suốt cả quãng đường hắn trở về nhà, đều không gặp phải bất cứ chuyện gì.
Lục Huyền tiến vào mảnh linh điền ở sau lưng đình viện, cực kỳ xa xỉ múc một gáo nước linh tuyền hất lên mặt mình, khiến cho đầu óc lập tức tỉnh táo lại từ trong men say.
Sau đó, hắn đi tới khu vực trồng linh thực bệnh biến trước đó, lấy hai mươi ba gốc linh thực bị bệnh Hà quản sự đã tìm thay hắn ra.
Trước lạ sau quen, mảnh sương mù nồng đậm nhanh chóng lan tràn tới, ngăn cách khu vực này với khu vực gieo trồng linh thực bình thường.
Lục Huyền nhanh chóng trồng hai mươi ba gốc linh thực bị bệnh kia xuống, lại tập trung tâm thần lên chúng. Nếu bệnh tình nguy kịch hoặc điều kiện hồi phục quá xa xỉ, hắn sẽ trực tiếp bỏ qua, tiêu hủy ngay tại chỗ.
Sau khi kiểm kê một phen, từ hai mươi ba gốc linh thực bệnh biến chỉ còn lại mười bốn gốc cứu được, trong này có mười hai gốc linh thực nhất phẩm và hai gốc linh thực nhị phẩm.
Thêm hai cây linh thực nhị phẩm trước đó đang được bồi dưỡng ở trong viện, là tổng cộng có bốn cây nhị phẩm rồi.