Chương 1223: Nói Hắn Là Linh Thực Sư Tr... _
Chương 1223: Nói Hắn Là Linh Thực Sư Tr... _Chương 1223: Nói Hắn Là Linh Thực Sư Tr... _
“Vậy thì đúng là hắn có tư cách tới tham gia Vạn Linh đại hội rồi.” Có tu sĩ như giật mình hiểu ra.
“Lục đạo hữu, sao không giải thích nghi hoặc giúp các đạo hữu ở đây một phen nhỉ, rốt cuộc là lần này đạo hữu có tham gia Vạn Linh đại hội hay không vậy?” Một tu sĩ lên tiếng hỏi thẳng.
Lục Huyền khẽ gật đầu.
“Lục mỗ từng ngoài ý muốn kết giao với Đạo Tử Diêu Thanh Nhạc của Ly Dương Đạo Tông, trước khi Diễu đạo hữu tiến vào Lôi Hải, từng tiện đường tới đưa một tấm thiệp mời cho ta.” Hắn nhẹ nhàng nói.
“Đạo Tử tự mình tới mời?” Mọi người không khỏi kinh hô thành tiếng.
Phải biết rằng, Đạo Tử của Ly Dương Đạo Tông có thân phận cực cao, hoàn toàn không thua kém chưởng môn, trưởng lão của một số tông môn cỡ trung và nhỏ, mỗi một vị Đạo Tử đều là thiên chi kiêu tử, có thể coi là đã bước nửa chân vào cảnh giới Nguyên Anh rồi.
Thế nhưng Đạo Tử có thân phận bậc này lại đích thần tới mời một gã tán tu tham gia tụ hội? Điều này đã làm tất cả mọi người cực kỳ bất ngờ. “Lục mỗ có chút hiểu biết về phương diện linh thú, bởi vậy mới kết duyên với Ly Dương Đạo Tử Diêu Thanh Nhạc đạo hữu. Sở dĩ đối phương mời Lục mỗ tới tham gia tụ hội có lẽ là vì đã nhìn trúng tạo nghệ linh thực của tại hạ chăng?” Lục Huyền cười nói. “Cũng đúng, nhìn khắp Ly Dương cảnh này, trình độ trên phương diện linh thực của Lục đạo hữu đã đủ để xưng là số một số hai rồi, dư sức tiến vào Vạn Linh đại hội.” Được Lục Huyền gợi ý, lúc này mọi người mới nghĩ tới nguyên nhân hắn được mời. “Nếu lúc trước ta cũng chuyên tâm nghiên cứu linh thực thì tốt rồi.”
“Dù không sánh bằng luyện khí luyện đan chế phù, nhưng chỉ cần trình độ kém hơn Lục đạo hữu một chút thôi, đoán chừng cũng sẽ giống với đạo hữu, trở thành khách khanh của Hải Lâu thương hội, được Ly Dương Đạo Tông mời đi dự hội.” Có tu sĩ lộ vẻ ảo não trong mắt.
“Đúng vậy, trong tu hành bách nghệ thì bồi dưỡng linh thực có độ khó thấp nhất, nếu dốc lòng nghiên cứu hẳn là sẽ không quá kém cỏi.” Nghe được những lời này, tuy ngoài mặt Lục Huyền vẫn bình thản như thường nhưng trong lòng lại âm thầm cười lạnh: “Thời kỳ tốt nhất để tu tập tri thức gieo trồng linh thực vốn là giai đoạn Luyện Khí, chứ chờ đến thời điểm hiện tại mới nghĩ tới vấn đề này, chẳng phải đã quá muộn rồi sao?”
Nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn lên tiếng chân thành nói: “Trong các vị đạo hữu, nếu có người muốn nghiên cứu phương thức bồi dưỡng linh thực hoặc chăn nuôi linh thú thì có lẽ Lục mỗ vẫn đủ khả năng cung cấp một ít kinh nghiệm cho các ngươi. Với thiên phú tu hành của đạo hữu, nhất định có thể tiến triển nhanh chóng, chưa biết chừng một ngày nào đó, Lục mỗ còn cần thỉnh giáo đạo hữu đôi điều.”
“Từ đạo hữu nói đùa thôi.” “Tu hành bách nghệ, bất kể đi theo con đường nào, nếu muốn trở thành người đứng đầu mà chỉ có chăm chỉ thì không thể đủ được, nhất định phải có thiên phú độc nhất vô nhị.”
“Như nói về linh thực sư chẳng hạn, có tu sĩ thiên tính thân thiện với linh thực trên thế gian, cũng có tu sĩ có thể nhanh chóng nắm giữ thuật pháp liên quan đến các loại linh thực, dựa vào tiền đề ấy, đối phương có thể leo lên tới cảnh giới đại thành thậm chí là cảnh giới tông sư chỉ trong một khoảng thời gian cực ngắn, nhưng với người bình thường, đây lại là một hành trình cực kỳ gian nan, vất vả.” “Vậy nên muốn trở thành linh thực sư có trình độ như Lục đạo hữu chắc chắn không phải chuyện dễ dàng.” Quách Bỉnh Thu cười nói.
“Linh thực cấp thấp thì không sao, nhưng nếu là linh thực cao giai thì thế nào? Muốn bồi dưỡng chúng đến trình độ thành thục sẽ mất rất nhiều thời gian và tỉnh lực, trong các vị đạo hữu ở đây, thử hỏi có vị nào tình nguyện gạt bỏ chuyện tu hành sang một bên, để dồn toàn bộ tâm tư vào chuyện bồi dưỡng linh thực như Lục đạo hữu hay không?7” Lời Lôi Chính nói ra lập tức khiến mấy gã tu sĩ có ý khác nhanh chóng tỉnh táo lại.
Lục Huyền chỉ ngồi một bên mỉm cười. Hắn vốn không quan tâm đến chuyện này, càng không lo lắng sẽ có tu sĩ muốn đánh sâu vào kiếp sống làm ruộng như mình. Chỉ riêng năng lực có thể hiểu rõ tình trạng của tất cả linh thực linh thảo đã giúp hắn vượt qua toàn bộ đám linh thực sư còn lại rồi. Huống chỉ, những linh thực sư khác không giống hắn, sau khi bồi dưỡng linh thực đến trưởng thành, chẳng những hắn có thể thu hoạch linh thực mà còn có thể nhận được phản hồi gấp mấy lần, thậm chí là gấp nhiều lần hơn nữa từ phần thưởng bên trong quầng sáng.
Nói hắn là linh thực sư trời sinh cũng không đủ.
Sau khi buổi tụ họp kết thúc, Lục Huyền chào từ biệt đám người Quách Bỉnh Thu rồi trở lại động phủ của mình.
Một tháng sau đó, hắn đầu ở trong động phủ, yên tâm bồi dưỡng linh thực, chăn nuôi linh thú. Đủ các loại linh thực trong linh điền đầu sinh trưởng rất tốt.
Mười tám gốc Vạn Tượng Thảo mới trồng được tinh phách yêu thú tẩm bổ đầy đủ đã mọc rễ nảy mầm, mầm non vừa nhú lên nho nhỏ cũng bắt đầu để lộ ra tư thái dữ tợn rồi.
Linh Diệu Dưỡng Thần Trà được gieo trồng sớm hơn một chút, nhưng vì phẩm giai cao hơn nên mãi tới giờ mới nảy mầm. Trên phiến lá màu xanh nhạt có thanh huy chiếu rọi, khiến người ta nhìn vào, lập tức cảm nhận được một chút bình yên khó tả trong tâm hồn.
Tốc độ sinh trưởng của Liệt Vân Trúc ngũ phẩm đã vượt xa dự kiến của Lục Huyền, chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi, nó đã đạt đến chiều cao khoảng hai trượng (khoảng 6 mét 7). Dù vẫn không bằng mấy cây tre trúc chốn phàm tục, nhưng so với các loại linh thực xung quanh, thành tựu của nó đã cực kỳ kinh người rồi.
Các loại linh thực còn lại cũng tỏa ra sinh cơ bừng bừng, tình hình sinh trưởng rất khả quan.
Trong đó, Thiên Lôi Kiếm Thảo tứ phẩm, Thuần Dương Kim Liên ngũ phẩm và Ngũ Hành Huyễn Quả đã tiến vào giai đoạn thành thục, không bao lâu nữa, hắn có thể thoải mái thu hoạch quầng sáng đến từ chúng rồi.
Các loại linh thực cấp thấp còn lại càng không cần phải nói, dựa vào chúng Lục Huyền thường xuyên thu được một số bảo vật không tệ để liên tục bổ sung nguồn cung cho cửa hàng tạp hóa. Một ngày nọ trong lúc hắn đang đi tuần tra trong linh điền, đột nhiên bên ngoài động phủ lại vang lên một giọng nói hùng hồn: “Lục đạo hữu có trong động phủ không? Tại hạ là Phùng Phi, đệ tử của Ly Dương Đạo Tông, tới đây có việc muốn bàn với đạo hữu.”
“Đệ tử của Ly Dương Đạo Tông?” Lục Huyền dùng linh thức đảo qua, chợt phát hiện bên ngoài động phủ nhà mình có một thanh niên khí chất vững vàng thành thục, đang đứng giữa đầy trời lôi mang.
Thanh niên này có tu vi Kết Đan trung kỳ, trên người mặc đạo bào màu xanh thẫm, kiểu dáng có vài phần tương tự với dạng y phục Diêu Thanh Nhạc hay mặc. Sau khi nhận thấy khí tức của đối phương rất bình thường, Lục Huyền không do dự thêm nữa, thân hình đã lóe lên, nhanh chóng đi ra bên ngoài động phủ. “Tại hạ Lục Huyền, gặp qua Phùng đạo hữu, không thể tiếp đón từ xa, mong đạo hữu thứ lỗi.” Hắn cười nói. “Ngưỡng mộ đại danh Lục đạo hữu đã lâu, cuối cùng hôm nay cũng có duyên gặp mặt.” Phùng Phi thi lễ rồi nói. “Phùng đạo hữu khách khí rồi, đạo hữu là đệ tử của Ly Dương Đạo Tông, một tán tu như Lục mỗ không thể so sánh được.”