Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng (Dịch)

Chương 1274 - Chương 1275: Làm Lớn Mạnh Kiếm Tông Ta! _

Chương 1275: Làm Lớn Mạnh Kiếm Tông Ta! _ Chương 1275: Làm Lớn Mạnh Kiếm Tông Ta! _Chương 1275: Làm Lớn Mạnh Kiếm Tông Ta! _

Lục Huyền đi tới phía trước kiếm phách, cung kính thi lễ với đối phương.

"Văn bối là đệ tử Kiếm Tông Lục Huyền, bái kiến tiền bối." Kiếm phách vẫn nhìn về phía trước, không có bất kỳ phản ứng nào.

Lục Huyền khẽ vuốt cằm. Hắn có lòng muốn mang kiếm phách này đi, nhưng lại không có mười phần nắm chắc.

"Gặp chuyện không thể quyết, cứ cho ăn là được." Tâm niệm hắn vừa động, đã lấy ra một bình Hoàn Chân Kiếm Dịch, đi tới phía trước tấm bia đá.

Đạo kiếm phách kia vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, nhưng Lục Huyền lại biết rõ, chỉ cần hắn cố gắng bắt được đối phương thì thứ phải nghênh đón chính là vô số công kích như mưa rần gió dữ.

Hoàn Chân Kiếm Dịch hợp thành một dòng nước nhỏ màu xám bạc, chậm rãi rót vào bên trong tấm bia đá. Đến đây, rốt cuộc luồng kiếm phách vốn ngồi trên tấm bia đá kia cũng có phản ứng, ngũ quan mơ hồ từ từ quay đầu nhìn về phía Lục Huyền, nhưng không nhìn ra bất cứ tâm trạng gì. Lục Huyền chậm rãi ngưng tụ tâm thần lên người kiếm phách.

Ngay sau đó, dường như hắn vừa rơi vào một mảnh không gian hỗn độn, chờ đến khi một lần nữa thức tỉnh, đã trở thành một thiếu niên mặc pháp bào tiêu chuẩn của Kiếm Tông rồi. Thiếu niên này có xuất thân phổ thông, nhưng từ nhỏ lại triển lộ ra thiên phú kiếm đạo phi phàm, bất cứ kiếm quyết nào, chỉ cần bắt đầu là có thể học được trong khoảng thời gian ngắn nhất.

Dần dần, thiên phú như vậy đã được Kiếm Tông phát hiện rồi trực tiếp dẫn thiếu niên kia tiến vào tông môn.

Ngày đó, khi tới tông môn, thiếu niên khí phách hào hoa, được đông đảo thân bằng hảo hữu tỏ lòng hâm mộ vô cùng, đáp lên phi chu của Động Huyền Kiếm Tông, tiến vào vùng thiên địa mình luôn hằng ao ước.

Sau khi bái nhập vào Kiếm Tông, thiếu niên đã trở thành một đệ tử ngoại môn, được tu tập công pháp thượng đẳng ở Kiếm Tông, tu vi kiếm quyết vô thượng tiến triển cực nhanh.

Thoáng cái, người nọ đã từ một thiếu niên trưởng thành đến trung niên, đồng thời cũng trở thành một đệ tử Trúc Cơ, tu vi vẫn tiến triển thần tốc như cũ, mãi cho đến cảnh giới Trúc Cơ viên mãn. Thời điểm tấn thăng Kết Đan, gã gặp được vấn đề nhỏ, lần đầu tiên đã Kết Đan thất bại. Người trung niên khi đó chán nản vô cùng, đạo tâm thất thủ. Cũng may các vị trưởng bối, hảo hữu trong sư môn Kiếm Tông đầu ra tay trợ giúp, hoặc cung cấp linh vật Kết Đan, hoặc trợ giúp gã đần bù căn cơ tổn thương. Cứ như vậy, người trung niên này đã lấy lại được lòng tin, ở lần thứ hai đột phá Kết Đan đã thành công tấn thăng cảnh giới mới.

Sau khi trở thành Kết Đan Chân Nhân, Kiếm Tông, gã càng được coi trọng hơn, các loại bảo vật, công pháp đầu có thể dễ dàng nhận được, bởi vậy lòng trung thành đối với tông môn vốn đã được tích luỹ suốt bao nhiêu năm tháng lại càng ngày càng trở nên sâu đậm không gì sánh kịp.

Đồng thời, khi đã có đầy đủ lòng tin đối với thực lực của chính mình, gã bắt đầu ra ngoài du lịch, được chứng kiến phong thái khác nhau của chư thiên giới vực, được giao tiếp với hàng loạt tu sĩ muôn hình muôn vẻ ở bên ngoài. Cũng có mấy lần gã lâm vào trong hiểm cảnh, nhưng đều có thể bình an vượt qua, hoặc là thông qua thủ đoạn của mình biến nguy thành an, hoặc là liên lạc với tu sĩ tông môn, nhờ bọn họ ra tay giải cứu.

Trải qua vô số lần tôi luyện, lòng cầu đạo của gã càng kiên định, tu vi cũng tăng lên nhanh chóng. Đợi đến khi cảnh giới Kết Đan viên mãn, sư phụ Nguyên Anh của gã còn tặng cho một món linh vật thất phẩm trân quý hiếm thấy, có thể trợ giúp gã thoáng tăng lên xác suất đột phá Nguyên Anh.

Bởi vậy trong lòng gã càng sinh ra niềm cảm kích vô tận. Sau khi miệt mài bế quan chừng mấy chục năm, lại mượn dùng đại trận của Kiếm Tông, có mấy Nguyên Anh Chân Quân thủ hộ, cuối cùng gã cũng thuận lợi tấn thăng Nguyên Anh Chân Quần.

Khi đó, dị tượng trong thiên địa hiện ra là khung cảnh phong quang chói mắt tới cỡ nào, thậm chí vào thời khắc đó, gã còn cho rằng mình có hi vọng trường sinh. Nhưng sau khi tấn chức Nguyên Anh, con đường tu đạo càng thêm gian nan, mắt thấy thọ nguyên sắp tới mà bản thân vẫn một mực dừng lại ở Nguyên Anh sơ kỳ, rốt cục gã cũng luống cuống, đã dùng trăm phương ngàn kế tìm kiếm linh dược gia tăng thọ nguyên, thậm chí còn không tiếc đặt mình vào nguy hiểm, tiến vào lãnh địa của Yêu Ma. Nhưng hết thảy mọi cố gắng đều là vô dụng, gã chỉ có thể trơ mắt nhìn sinh cơ của mình không ngừng trôi qua, cuối cùng cũng chịu thừa nhận kết cục sắp tọa hóa này. Trước khi lâm chung, trong đầu gã hiện lên từng cảnh tượng đã phát sinh tại Kiếm Tông suốt ngàn năm qua, từ thời điểm bái nhập Kiếm Tông, tu tập công pháp, kết bạn đồng môn, cùng sư huynh đệ đi thăm dò bí cảnh, đến bao nhiêu lần gặp phải nguy nan, bị vây trong khốn cảnh đầu nhận được các loại trợ giúp từ tông môn.

Cuối cùng, tất cả suy nghĩ hóa thành nỗi quyến luyến nồng đậm, thậm chí trải qua nhiều năm, nó còn lớn mạnh lên trở thành một đạo chấp niệm.

"Làm lớn mạnh Kiếm Tông tai"

"Làm lớn mạnh Kiếm Tông IS =

"Không ngờ vị trưởng bối Nguyên Anh chỉ để lại một luồng kiếm phách này lại có suy nghĩ thuần túy như vậy." Lục Huyền cảm nhận được chấp niệm truyền đến từ chỗ sâu bên trong kiếm phách, trong lòng lại tự nhiên sinh ra cảm giác khâm phục.

Mặc dù hắn cũng có một chút lòng trung thành với Động Huyền Kiếm Tông, nhưng so sánh với chấp niệm bên trong luồng kiếm phách này, lại chênh lệch to lớn tựa như ánh sáng đom đóm và ánh trăng.

"Tu vi kiếm đạo không sánh bằng kiếm phách, thiên phú cũng chỉ là bình thường, không biết có thể dẫn tới cộng minh với luồng kiếm phách này, để nó hàng phục ta hay không." Linh cơ khẽ động trong lòng Lục Huyền, sau đó, hắn ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị.

“Làm lớn mạnh Kiếm Tông ta!" Hắn dùng giọng nói vô cùng hào hùng hô lớn lên, tựa như vì Kiếm Tông, hắn có thể kính dâng ra hết thảy mọi thứ của chính mình, bao gồm cả sinh mệnh.

Nhưng luồng kiếm phách trước mắt vẫn không có bất cứ phản ứng gì.

Lục Huyền vẫn giữ vẻ mặt tự nhiên, ánh mắt sáng quắc, lại dùng ngôn từ thành khẩn hướng về phía kiếm phách, nói: "Thân là đệ tử Kiếm Tông, Lục mỗ nguyện dâng hiến toàn bộ thể xác tỉnh thần vào trong đại nghiệp kiến thiết Kiếm Tông, vì sự cường đại của Kiếm Tông mà cúc cung tận tụy, chết cũng không thôi. Khẩn cầu tiền bối cùng chứng kiến với ta!"

Vẫn là một hồi trầm mặc. "Dường như luồng chấp niệm do vị Nguyên Anh tiền bối này hình thành kiếm phách này không thể nào đồng cảm được với ta." Lục Huyền âm thầm cảm trong lòng khái. "Làm cho nhiệt huyết của ta sôi trào." Hắn khẽ lắc đầu, nếu lòng trung thành đối với tông môn cũng không thể làm luồng kiếm phách này xúc động thì hắn thực sự không còn phương pháp nào khác nữa.

Thật ra muốn làm lớn mạnh một Kiếm Tông đã cường thịnh như thế đúng là một chuyện khó như lên trời, dù hắn đã cải tiến ra hai loại Kiếm Thảo kiếm hồ tứ phẩm thì đặt vào trong toàn bộ Kiếm Tông đã truyền thừa được trên vạn năm, cũng không tính là cái gì.

"Trừ phi mang tới chứng cứ chân chính đã thay đổi được Kiếm Tông, nếu không rất khó đánh động được luồng kiếm phách này." Lục Huyền thầm nghĩ, sau đó đi ra khỏi nghĩa địa.
Bình Luận (0)
Comment