Chương 1276: Rời Khỏi Tâm Kiếm Hồ!
Chương 1276: Rời Khỏi Tâm Kiếm Hồ!Chương 1276: Rời Khỏi Tâm Kiếm Hồ!
Hắn đi vài bước, khẽ quay đầu nhìn lại, chợt phát hiện luồng kiếm phách kia vẫn ngồi trên tấm bia đá, vừa khẽ ngấng đầu, nhìn về một hướng, rõ ràng chỉ có một thân một mình lại mang đến cho hắn một loại cảm giác kiên định tuyệt đối không thay đổi.
Gần nửa canh giờ sau, Lục Huyền may mắn nhìn thấy luông kiếm phách thứ hai. Bên trong chấp niệm kiếm phách này, có ẩn chứa cuộc đời của vị Nguyên Anh tiền bối ấy. Gã từng kết bạn với một nữ tử có dung mạo khuynh thành trong giai đoạn Trúc Cơ. Hai người quen biết, tương giao, kết làm đạo lữ, cùng tiến cùng lùi, cùng trải qua không biết bao nhiêu mưa gió.
Sau khi cả hai lần lượt đột phá cảnh giới Kết Đan, trong một lần thăm dò bí cảnh, nữ tử đã ngoài ý muốn bị một tên tà tu Nguyên Anh giết chết, từ đó về sau, kiếm tu Nguyên Anh bên trong tấm bia đá đã lâm vào trạng thái điên dại, không để ý sinh tử, chỉ một mực điên cuồng săn giết tà ma ngoại đạo.
Sau khi tấn chức Nguyên Anh, gã càng có sát tính ngập trời, chính tay đâm chết kẻ thù khi xưa. Sau khi báo được thù lớn, trong một lần tình cờ, gã nhận được một loại phương pháp luyện khôi tà dị, chỉ cần có một chút máu thịt, thậm chí là một sợi lông tóc, cũng có thể một lần nữa phục sinh đối phương, nhìn bề ngoài nhìn sẽ không khác gì người bình thường.
Từ đó, kiếm tu Nguyên Anh này đặt toàn bộ tâm trí vào chuyện thu thập đống bảo vật cần thiết để thi hành môn tà thuật luyện khôi kia. Đáng tiếc, mãi cho đến khi đại nạn tiến đến, cũng không thể thử nghiệm được.
Cuối cùng, chuyện này đã hóa thành nỗi tiếc nuối vô tận trong lòng đối phương. "Sống lại đi, người yêu của ta."
Lục Huyền mở to mắt, tự lầm bẩm: "Đây là chấp niệm ngươi đang ẩn giấu ở chỗ sâu bên trong lòng mình sao?" Hắn than nhẹ một tiếng, rồi thoáng điều chỉnh lại suy nghĩ đã bị chấp niệm bên trong kiếm phách ảnh hưởng. Về sau, hắn lại đụng phải hai luồng chấp niệm kiếm phách khác. Ở sâu trong nội tâm của một luồng kiếm phách vẫn luôn nhớ thương dòng dõi duy nhất của mình ở Tu Hành giới, còn một đạo khác lại luôn hối hận vì bản thân không có cơ hội tiến vào một khu động thiên bí cảnh mà mình ngẫu nhiên phát hiện được.
"Có lẽ ta vẫn có cơ hội hoàn thành chấp niệm của hai luồng kiếm phách này."
Loại thứ nhất chỉ cần tìm được dòng dõi của Nguyên Anh Chân Quân kia, mà sau khi hắn chứng kiến cả cuộc đời của đối phương thì hoàn toàn có thể căn cứ vào một ít tin tức để tìm được cái tên của người đồng môn cần tìm bên trong Kiếm Tông nọ. Một loại khác cũng có tác dụng không nhỏ đối với Lục Huyền, thông qua chấp niệm của đối phương, coi như hắn có một chút hiểu biết về vị trí của động thiên thần dị kia, cùng với phương pháp tiến vào và tin tức về bảo vật bên trong.
Dù bản thân hắn vẫn luôn trầm mê trong chuyện làm ruộng, không có cơ hội tiến vào, nhưng những tin tức bắt nguồn từ chấp niệm của luông kiếm phách này cũng được coi là một khoản tài phú lớn.
Đồng thời, hắn cũng tiến vào chỗ sâu bên trong tiềm thức của mấy luồng kiếm phách này, hiểu rõ chấp niệm ẩn sâu tại đáy lòng của mấy vị Nguyên Anh Chân Quần, thậm chí còn phảng phất như bản thân đã trải qua cuộc đời của bốn con người.
Trong đó, tất cả những gì bốn người bọn họ trải qua khi đột phá cảnh giới Nguyên Anh, đầu mang lại sự trợ giúp không nhỏ đối với ngày sau khi hắn tấn thăng.
"Chờ lần sau tiến vào Tâm Kiếm hồ, ta nhất định sẽ tìm được con nối dõi của Nguyên Anh Chân Quân thứ ba, để cho luồng kiếm phách kia biết được rõ ràng về tình trạng trước mắt của đối phương, có lẽ sẽ nhận được nó." Lục Huyền âm thầm nhớ kỹ điểm này, sau đó, hắn lấy ra một đoạn chuôi kiếm có màu xanh đậm. Trên chuôi kiếm hiện lên một mũi tiểu tiễn màu xanh nhạt, không ngừng lóe sáng, tựa như đang chỉ dẫn phương hướng cho Lục Huyền tiến lên.
"Đã đến lúc trở về rồi."
Phải biết rằng, thời gian đám đệ tử Kiếm Tông tiến vào Tâm Kiếm hồ có hạn, không thể ở lại lâu dài bên trong được. Mũi tên nhỏ phía trên Tâm Hồ Kiếm Bính này không ngừng loé sáng là đang nhắc nhở Lục Huyền, để cho hắn mau chóng lần theo phương hướng mũi tên chỉ dẫn mà rời khỏi Tâm Kiếm hồ trong thời gian quy định.
"Cũng may thu hoạch coi như không tệ."
Lần này, hắn đã nhận được lượng lớn linh dịch kiếm khí thượng đẳng, dù dùng chúng để bồi dưỡng đông đảo linh thực Kiếm Thảo trong động phủ, cũng có thể kiên trì được một đoạn thời gian rất dài. Bên cạnh đó, hắn còn bắt được hơn ba mươi con cá, bảy con Ảnh Thạch, cùng với biết được chấp niệm ẩn sâu bên trong bốn đạo kiếm phách. Nếu thuận lợi, có lẽ lần sau tiến vào Tâm Kiếm hồ, hắn có thể hàng phục được một - hai đạo. Rất nhanh sau đó, hắn đã đi ra bên ngoài Tâm Kiếm Hồ, lằng lặng chờ đợi đám đệ tử Kiếm Tông còn lại. Chỉ thấy từng luồng kiếm quang từ bốn phía bắn nhanh đến, những đệ tử Kiếm Tông vừa xuất hiện mang theo vẻ mặt khác nhau, hoặc là vui sướng, hoặc là tiếc nuối, hoặc là phẫn nộ.
Bảy tên đệ tử của Hoàn Chân Kiếm Phong nhanh chóng tụ tập cùng một chỗ.
"Nghe nói Bạch sư huynh của Trùng Hư Kiếm Phong và Trương sư huynh của Thanh Vi Kiếm Phong đã nảy sinh xung đột rất lớn vì một đoạn kiếm cốt."
"Cũng là chuyện bình thường thôi, hai người kia vốn không thuộc cùng một Kiếm Phong, lại gặp được bảo vật trân quý như kiếm cốt, khẳng định là hai bên sẽ không nhường nhịn, trực tiếp dùng thực lực nói chuyện rồi." Lục Huyền vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, lẳng lặng lắng nghe mấy người Hoàn Chân Kiếm Phong khe khẽ nghị luận.
"Đáng tiếc là chúng ta không có thực lực đó, bằng không nếu tìm được cơ hội, cũng phải thử đi tranh giành một chuyến." Một thanh niên khí chất trầm ổn không khỏi cảm khái nói. "Có thể đi vào Tâm Kiếm hồ đã không tệ rồi."
"Lần này vận khí của ta cũng không tệ lắm, đã nhận được một khối Đoán Kiếm Thạch, rèn luyện lâu dài có thể thoáng tăng lên phẩm chất của phi kiếm." Một gã thanh niên tướng mạo bình thường có chút đắc ý nói.
"Thật hâm mộ Hoàng sư huynh! Vận khí lần này của ta chỉ có thể coi là bình thường, mà đồng thời ta cũng biết rõ thực lực của mình nên không đi xâm nhập vào khu vực trung tâm Tâm Kiếm hồ thử vận may xem có thể tìm được kiếm cốt kiếm phách hay không, bởi vậy sau một phen cố gắng, cuối cùng đã bắt được sáu con Tuệ Ngư." Tên thanh niên trầm ổn kia nghe vậy, trên vẻ mặt cũng hiện lên một tia cực kỳ hâm mộ. Đoán Kiếm Thạch trong Tâm Kiếm Hồ cũng là bảo vật thượng đẳng, có thể loại trừ tạp chất rất nhỏ ở bên trong phi kiếm, đồng thời còn có thể làm cho trình độ sắc bén của phi kiếm tăng lên một cấp bậc.
"Lục sư đệ, lần này ngươi thu hoạch thế nào?" Một người trong đó quay đầu nhìn về phía Lục Huyền, hiếu kỳ hỏi. "Cảnh giới kiếm đạo của ta không sánh bằng mấy vị sư huynh đệ, chỉ dám dừng ở bên ngoài Tâm Kiếm hồ, vừa vặn thu thập được lượng lớn kiếm khí linh dịch, dùng để bồi dưỡng Kiếm Thảo. Ngoài ra, ta cũng may mắn bắt được mấy con cá, còn có hai con Ảnh Thạch." Lục Huyền mỉm cười nói.
Hắn sợ danh tiếng quá lớn, cho nên không bộc lộ ra toàn bộ thu hoạch của mình. Sở dĩ hắn nói mình đã bắt được hai con Ảnh Thạch, cũng vì làm nền một chút để ngày sau lấy chúng ra không bị ai đó nghi ngờ.