Chương 1294: Đạp Vân Linh Miêu Đột Phá! __
Chương 1294: Đạp Vân Linh Miêu Đột Phá! __Chương 1294: Đạp Vân Linh Miêu Đột Phá! __
"Ồ? Là loại linh thực gì vậy?” Trong lòng Lục Huyền nổi lên vài phần hiếu kỳ, hắn cũng không có bất kỳ dị nghị gì đối với an bài của Văn Càn, dù sao thì Hồng Khinh Hải cũng từ Đại Hạ cảnh trốn đến nơi này, nếu đã đối phương tùy tiện tiến vào nơi đó, nói không chừng sẽ đưa tới những phiền toái không cần thiết.
"Vấn bối từng nghe tiền bối nói về loại linh thực Ngọc Ngô Đồng này, vẫn một mực ghi nhớ tin tức về nó trong lòng, lần này đã vận dụng không ít linh thạch, trực tiếp mang về hai gốc cây non Ngọc Ngô Đồng từ Đại Hạ cảnh bên kia." Văn Càn vừa cười vừa nói.
Ngay sau đó, hai gốc cây non giống như ngọc bích đã xuất hiện ở trước người Lục Huyền.
"Ngươi thật có tâm." Lục Huyền cười nói.
Chuyện là trước khi hắn quay về Kiếm Tông, một đám tu sĩ quen biết bên trong Lôi Hỏa Tỉnh Động đã liên thủ đưa tới một bộ phương pháp ngưng chủng của Ngọc Ngô Đồng. Hắn có thuận miệng nói ra cái tên này ở trước mặt Văn Càn, không ngờ khi trở về lại nhận được niềm vui bất ngờ lớn đến vậy. "Có điều... khoản chỉ tiêu lần này tốn nhiều linh thạch hơn một chút, nhưng ta đã ghi vào sổ sách của cửa hàng rồi, tiền bối có thể tùy thời kiểm tra." Văn Càn sờ lên mũi, có chút ngượng ngùng nói. "Linh thạch không thành vấn đề. Dù sao thì cửa hàng chúng ta cũng làm ăn rất tốt, linh thạch kiếm được vốn xài không hất." Lục Huyền khoát tay áo, vô cùng hào phóng nói.
"Lần này có thể mang về hai gốc Ngọc Ngô Đồng, công lao của ngươi không nhỏ, tấm Lôi Cực Độn Phù ngũ phẩm này thưởng cho ngươi, cứ giữ lại làm vật phòng thân đi." Hắn phất tay, một tấm phù màu trắng bạc đã xuất hiện trước mặt Văn Càn.
"Sau này ngươi nhớ kỹ, chỉ cần gặp được linh chủng cao giai trân quý hiếm thấy, hoặc là phương pháp ngưng chủng, dù phải trả giá nhiều hơn nữa, tốn hao nhiều linh thạch hơn nữa, cũng phải giành cho bằng được." Hắn trịnh trọng nói.
"Đa tạ tiền bối, Văn Càn nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng." Văn Càn kiềm chế niầm vui sướng trong lòng, lập tức tiếp nhận tấm Lôi Cực Độn Phù kia. Lôi Cực Độn Phù từng được Lục Huyền dùng để đấu giá, nên đương nhiên Văn Càn cũng biết rõ sự cường đại của tấm linh phù này. Phẩm giai của nó cao tới ngũ phẩm, sau khi kích phát có thể thi triển ra thần thông lôi độn, chỉ trong giây lát đã chạy xa được ngàn dặm. Với một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ như gã, đây tuyệt đối là bảo vật vô thượng dùng để chạy thoát thân.
"Lần này trở về Thiên Tinh Động, ta sẽ không ở lại thời gian quá dài, sau khi xử lý một chút việc vặt, bồi dưỡng linh thực trong động phủ xong sẽ trở về Động Huyền Kiếm Tông bên kia." Lục Huyền nhẹ giọng nói.
"Đúng rồi, ta có thể sẽ mở một gian cửa hàng tương tự như vậy ở bên trong Kiếm Tông, cũng bán ra một ít bảo vật. Nếu cửa hàng bên đó thật sự mở ra, ngươi có tình nguyện theo ta cùng đi Động Huyền Giới hay không?" Đột nhiên hắn lên tiếng hỏi Văn Càn.
"Đi Động Huyền Giới?" Văn Càn có chút sững sờ theo bản năng, sau đó trên mặt hiện lên vẻ hưng phấn mãnh liệt. "Vấn bối nguyện đi theo tiền bối đến bất cứ nơi nào." Gã lập tức biểu đạt lòng trung thành với Lục Huyền.
Đi tới Động Huyền Kiếm Tông trong truyền thuyết, có nghĩa là kiếp sống tu hành sau này của gã sẽ xuất hiện đủ các loại kỳ ngộ, đương nhiên là Văn Càn không chịu từ bỏ cơ duyên này rồi.
"Được, tạm thời đây vẫn chỉ là một dự định, nếu thật sự triển khai, ta sẽ dẫn ngươi đi." Lục Huyền khẽ gật đầu nói.
"Vậy Trích Tinh lâu thì sao?" Văn Càn thoáng trầm ngâm một chút, sau đó thấp giọng hỏi.
"Vẫn hoạt động bình thường, dù sao chúng ta cũng kinh doanh nhiều năm như vậy, mà thỉnh thoảng ta lại trở về nơi này một chuyến, nếu trực tiếp đóng cửa lại có chút đáng tiếc. Sau này, nơi đây cứ giao cho Khinh Hải quản lý đi." Lục Huyền thuận miệng nói.
Văn Càn cũng không ở lại động phủ của hắn bao lâu, sau khi báo cáo với Lục Huyền một hồi, nói cho hắn biết những chuyện to to nhỏ nhỏ từng xảy ra trong cửa hàng vào khoảng thời gian này, gã cũng nhanh chóng cáo từ rời đi.
Lục Huyền mang theo hai gốc cây non Ngọc Ngô Đồng, tìm được một mảnh linh điền trống không.
Sau khi trồng chúng xuống, tâm niệm khẽ động, vùng hư không phía trên hai gốc cây non đã xuất hiện một tầng mây cuồn cuộn, rất nhanh, từng đợt linh vũ nhè nhẹ đã rơi xuống, rót vào thân cây non.
Hắn ngưng tụ tâm thần trên một gốc cây non, lập tức hiểu rõ mọi tin tức có liên quan đến nó.
[ Ngọc Ngô Đồng, linh thực ngũ phẩm, trong quá trình sinh trưởng cần hấp thu tinh hoa của ngọc thạch, có thể gieo trồng trong ngọc thạch linh nhưỡng. Sau khi linh mộc trưởng thành có đặc tính phong ấn và hiệu quả ngăn cách rất mạnh, có thể sản xuất dụng cụ chứa đựng linh dược linh vật quý hiếm, cũng có thể dùng làm nguyên liệu chủ yếu để luyện chế trận pháp hoặc cấm chế loại phong ấn. ]
"Cần hấp thu tỉnh hoa ngọc thạch, chuyện này thì khác đơn giản." Lục Huyền âm thầm suy nghĩ trong lòng. Ngay sau đó, cổ tay khẽ đảo, mấy khối khoáng thạch màu đỏ thẫm đã xuất hiện trên bàn tay. Mấy khối khoáng thạch này lớn bằng cái đầu trẻ con, có thể mơ hồ cảm nhận được một loại vật chất tương tự như ngọc tủy đang chậm rãi chảy xuôi bên trong. Thứ này có tên là Xích Cương Ngọc, linh quáng tứ phẩm, lúc trước khi gieo trồng Ngọc Lân Quả, hắn từng mở ra mấy khối bên trong quầng sáng của nó, thứ này ẩn chứa tinh hoa ngọc thạch khá là nồng đậm.
Lục Huyền cũng không bán đi toàn bộ, mà vẫn giữ lại mấy khối trong túi trữ vật của mình làm của để dành, không ngờ lại vừa vặn có thể dùng tới.
Bàn tay hắn nhẹ nhàng bóp một cái, Xích Cương Ngọc lập tức hóa thành vô số bột mịn màu đỏ thẫm, rải đều xuống bề mặt linh nhưỡng xung quanh Ngọc Ngô Đồng, sau đó hòa làm một thể với nó. "Có lẽ Ngọc Ngô Đồng này là loại linh thực tính theo năm tuổi, trong khoảng thời gian sinh trưởng cực hạn của nó, năm tuổi càng dài, hiệu quả phong ấn càng mạnh." Lục Huyền âm thầm suy nghĩ trong lòng.
Văn Càn đi rồi, bởi vì thỉnh thoảng lại có tu sĩ tới bái phỏng, hoặc là mời Lục Huyền đến động phủ cua mình làm khách, nên hắn cũng không vội vã tiến về phía Phong Uyên Tinh Động mà quyết định chờ qua một đoạn thời gian ngắn nữa lại đi xem sao.
Ngày hôm đó, lúc Lục Huyền đang bồi dưỡng linh thực trong linh điền, đột nhiên hắn phát hiện được linh khí phía sau động phủ của mình có một chút dị thường. Linh thức đảo qua, lại nhanh chóng phát hiện Đạp Vân Linh Miêu vốn ở trong rừng đã chui ra từ lúc nào rồi, đôi đồng tử màu xanh biếc mở đến tròn xoe, trong miệng phát ra từng tiếng gầm nhẹ. "Sắp đột phá rồi?" Trong lòng Lục Huyền vui vẻ. Chỉ thấy một mảnh linh lực bao vây chừng mấy chục trượng xung quanh Đạp Vần Linh Miêu đang bành trướng mãnh liệt, sôi trào âm ầm, cực nhanh lao thẳng về phía nó, rất nhanh, đã hình thành một vòng xoáy linh khí khổng lồ. Đạp Vân Linh Miêu đứng ở trung tâm lốc xoáy, điên cuồng hấp thu lượng lớn linh khí kia.
"Ngao!" Một tiếng gầm trầm thấp bật ra từ trong miệng nó, dường như tiếng gầm kia còn mang theo vô tận thống khổ. Chỉ thấy máu thịt trên trán nó nứt ra, một khe hở màu đen nhánh lặng lẽ xuất hiện.