Chương 1297: Uỷ Thác!
Chương 1297: Uỷ Thác!Chương 1297: Uỷ Thác!
"Nếu có thể khôi phục thành tài liệu thất phẩm, có lẽ thứ này có thể dung nhập vào bên trong Sất Lôi Dực kia, thăng cấp nó thành pháp khí thất phẩm."
Lôi Bằng vốn là dị thú sở trường về tốc độ, lại tương xứng với thuộc tính của Sất Lôi Dực, nếu hai thứ dung hợp cùng một chỗ, khẳng định là thành phẩm tạo ra sẽ càng thêm mạnh mẽ.
"Thôi, không cần suy nghĩ xa xôi như vậy, khó khăn lắm ta mới trở về được một chuyến, vừa vặn đi tới Lôi Hải thăm Thanh Giác Lôi Huỷ tiền bối một phen, cũng thuận tiện thu thập thêm một chút lôi dịch màu xanh sẫm."
Lục Huyền có chút nhớ nhung con Thanh Giác Lôi Huỷ kia, nên đã quyết định mượn cơ hội này đi thăm hỏi nó một chút.
Sau đó, hắn dặn dò Lôi Quỷ Công và Thảo Khôi Lỗi nhớ trông coi động phủ cho cẩn thận, lại mang theo Lôi Long Hống bay vào trong vùng lôi mang rất nhỏ đầy trời.
Lôi Hải.
Cả về mật độ lẫn lực sát thương, lôi mang ở nơi này đều mạnh hơn không ít so với đám lôi mang ở phụ cận động phủ của hắn, nhưng đối với Lục Huyền, hai nơi lại chẳng có bao nhiêu khác biệt. Ở trong Lôi Hải có không ít tu sĩ muốn đi thăm dò bí cảnh các nơi, Lục Huyền lại lười tiếp xúc với những người đó, nên đã để cho Hoa Mị Nô xung phong, chủ động thu thập tin tức, né tránh đám tu sĩ kia từ trước.
Con Lôi Hống Thú vẫn thường canh giữ ở cửa thông đạo ăn xin kia đã bị Thanh Giác Lôi Huỷ cấm túc, khi Lục Huyền tới gần lãnh địa Lôi Hống Thú, trong miệng hắn lập tức phát ra vài tiếng gầm nhẹ như sấm rần. Rất nhanh, đã có một tia quang mang màu trắng bạc xuyên qua vô số lôi mang rất nhỏ, bắn nhanh đến gần. "Hống!" Con Lôi Hống Thú dị chủng kia gầm nhẹ với Lục Huyền, trong giọng nói còn ẩn chứa niềm vui sướng rõ ràng.
"Tới đây, cho ngươi chút đồ ăn ngon." Lục Huyền lập tức lấy ra ba hạt Lôi Bạo Liên, vừa cười vừa đưa cho Lôi Hống Thú dị chủng.
Còn nhớ lúc trước, khi Lôi Hải bạo động, con Lôi Hống Thú dị chủng này đã mạo hiểm đưa hắn tiến vào tộc đàn Lôi Hống Thú để cứu mạng hắn, cũng chính nó đã để cho Lục Huyền tiến vào bí cảnh nhỏ vẫn được Lôi Hống Thú nắm giữ trong tay, từ đó hắn có thể thu thập được lượng lớn lôi dịch màu xanh sẫm, bởi vậy Lục Huyền vẫn luôn cảm kích nó.
Vừa phát hiện được khí tức lôi linh tỉnh thuần trên hạt sen màu trắng bạc ấy, Lôi Hống Thú dị chủng không ngăn cản được dụ hoặc, đã há miệng, một ngụm nuốt vào. Ngay lập tức, trên da lông toàn thân nó đã xuất hiện rất nhiều lôi quang nhỏ bé không ngừng nhảy nhót, nhìn cực kỳ uy phong. Lục Huyền đi theo phía sau nó, tiến vào bên trong lãnh địa của Lôi Hống Thú.
Trên trời cao vẫn có từng trái lôi cầu chậm rãi di chuyển giống như con nòng nọc, Lục Huyền vô cùng nhiệt tình chào hỏi đám Lôi Hống Thú dọc đường, giống như đang trở lại nhà của mình.
"Lục tiểu tử, ngươi còn nhớ tới chuyện đến thăm lão già ta sao?" Ở nơi xa, một âm thanh trầm thấp giống như lôi đình cuồn cuộn truyền vào trong tai Lục Huyền.
Ngay sau đó, thân hình Thanh Giác Lôi Huỷ tương đương với một ngọn núi nhỏ đột nhiên xuất hiện, quanh thân đầy mưa rần gió dữ, sấm chớp ầm vang, một chân của nó nhẹ nhàng nhảy tới, đã trực tiếp đi đến trước người Lục Huyền rồi.
"Vẫn bối Lục Huyền ra mắt Thanh Giác Lôi Huỷ tiền bối." Lục Huyền vội vàng kính cẩn thi lễ.
"Đã nhiều năm không thấy, ta còn tưởng ngươi đã quên mất lão già này rồi." Thanh Giác Lôi Huỷ hừ nhẹ một tiếng.
"Hả? Trên người ngươi nhiễm khí tức gì vậy? Là tiếp xúc với linh thú lợi hại gì sao?" Nó nghiêng cái đầu to bằng căn phòng, nghi hoặc hỏi.
"Linh thú lợi hại... Chẳng lẽ là lão Kiếm Giao kia? Cái mũi con Lôi Huỷ này cũng quá tinh đi..." Lục Huyền không nhịn được khẽ cảm khái nói. Sau đó, hắn trầm ngâm một chút, mới lên tiếng nói rõ mọi chuyện cho Thanh Giác Lôi Huỷ nghe: "Bẩm tiền bối, nhiều năm như vậy vãn bối không đến thăm tiền bối, thật sự là bất đắc dĩ thôi. Chuyện là mấy năm về trước, vãn bối có tham gia Vạn Linh Đại Hội do Ly Dương Đạo Tông tổ chức, đã được một vị Kiếm Chủ của Động Huyền Kiếm Tông nhìn trúng. Sau khi ngài ấy biết văn bối vốn xuất thân từ chi nhánh của môn phái Kiếm Tông, đã quyết định mang vấn bối quay về Kiếm Tông."
"Về phần khí tức trên người ta, có thể là văn bối thường xuyên đi nuôi nấng một con Kiếm Linh đã biến thành linh thú có không ít mối quan hệ thân thiết với Kiếm Phong của mình bên trong tông môn."
Lúc trước, sau khi từ Vân Hư Vực đi tới Động Huyền Kiếm Tông, Lục Huyền cũng không kịp từ biệt Thanh Giác Lôi Huỷ, chỉ có thể chờ đến lần này lại giải thích rõ ràng sau. "Tiểu tử ngươi không tệ nha, lại có thể bái nhập vào Động Huyền Kiếm Tông." Đương nhiên là Thanh Giác Lôi Huỷ biết rõ sự cường đại của Kiếm Tông, trong lòng nó cũng tràn đầy vui sướng đối với chuyện Lục Huyền có thể tiến vào Kiếm Tông này.
"Nhưng quen biết linh thú mới là trực tiếp mặc kệ lão già ta sao?" Thanh Giác Lôi Huỷ nhẹ nhàng ném ra một câu.
"Làm sao có thể?!" Lục Huyền vội vàng xua tay phản bác: "Tiền bối cực kỳ ưu ái ta, nên dù xảy ra tình huống như thế nào, ta cũng sẽ không quên ngài. Lần này cũng thế, vãn bối mang đến cho ngài hai loại linh nhưỡng ngũ phẩm mới được ủ chế ra. Chúng đầu là loại có kình lực tương đối mạnh, cam đoan sẽ khiến tiền bối hài lòng."
Lục Huyền cười cười rồi lấy ra hai bình linh nhưỡng từ trong túi trữ vật. Một bình Hoàn Chân Kiếm Dịch, một bình Tâm Diễm Tửu, hắn có thể ủ ra nhiều loại linh nhưỡng thuân hậu nhất, cực kỳ phù hợp với khẩu vị của Thanh Giác Lôi Huỷ.
"Không tệ không tệ, xem nhưữ tiểu tử ngươi còn có chút lương tâm." Thanh Giác Lôi Huỷ uống một hơi cạn hai bình linh tửu, lại liên tục lên tiếng ngợi khen.
Nhân lúc tâm trạng của Thanh Giác Lôi Huỷ không tệ, Lục Huyền quen thuộc bước lên lưng nó, cần thận dọn dẹp đống Lôi Tử Tinh đã bài tiết ra trong suốt mấy năm nay.
"Lục tiểu tử, bây giờ ngươi bái nhập vào Động Huyền Kiếm Tông rồi, coi như tiền đồ vô hạn. Ta có một việc muốn nhờ ngươi trợ giúp." Sau khi hưởng thụ một hồi khoái cảm khác thường do quá trình Lục Huyền dọn dẹp Lôi Tử Tinh mang đến, đột nhiên Thanh Giác Lôi Huỷ lên tiếng nói.
"Tiên bối xin cứ nói, không cần biết là chuyện gì, vãn bối nhất định sẽ tận tâm tận lực cố gắng hết sức đi hoàn thành.” Động tác trong tay Lục Huyền thoáng dừng lại, sau đó thành khẩn nói.
"Ta muốn phó thác tất cả đám Lôi Hống Thú ở nơi này cho ngươi, ý của ngươi thế nào?" Thanh Giác Lôi Huỷ cất lên thanh âm như tiếng sấm nổ vang trong tai Lục Huyền. "Sao đột nhiên tiền bối lại có ý nghĩ như vậy? Ngươi vừa mới khôi phục lại trạng thái đỉnh phong chưa bao lâu, thậm chí ít năm trước đầy ngài còn có hành động vĩ đại là đánh lui ba vị Nguyên Anh Chân Quân, hoàn toàn có thể bảo hộ tất cả đám Lôi Hống Thú ở nơi này suốt vài thế hệ." Lục Huyền chậm rãi nói. "Ta vẫn hiểu rõ tình huống của mình, sau khi ăn viên linh đan kéo dài thọ nguyên thất phẩm do ngươi mang đến kia, thọ nguyên của ta đã nhiều hơn mấy trăm năm, nhưng đáng tiếc cũng chỉ có thể nói là kéo dài một chút hơi tàn mà thôi. Mấy trăm năm sau, vẫn phải trở về với cát bụi."