Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng (Dịch)

Chương 1308 - Chương 1309: £ Thiên Thiền Lục Biến }

Chương 1309: £ Thiên Thiền Lục Biến } Chương 1309: £ Thiên Thiền Lục Biến }Chương 1309: £ Thiên Thiền Lục Biến }

"Cũng đến lúc nên đi xem xét khu động thiên không trọn vẹn kia rồi, hẳn là Không Thiền Mộc đã lột da được gần ba lần rồi, ngoài ra, những loại linh thực cao giai kia cũng cần dốc lòng bồi dưỡng một phen." Lục Huyền xoay người trở về động phủ, âm thầm suy nghĩ.

Trong động thiên không trọn vẹn đang gieo trồng tuyệt đại đa số linh thực cao giai mà hắn sưu tầm được, chỉ tính riêng thất phẩm đã có đến mấy loại, khiến trong lòng hắn có chút nhớ mong.

Nghĩ đến là làm, hắn lập tức dặn dò Thảo Khôi Lỗi và Lôi Quỷ Công trông coi động phủ cho tốt rồi rời khỏi Thiên Tinh Động, dùng tốc độ cực nhanh bay về phía hư không.

Chờ sau khi cương phong mãnh liệt thổi qua thân thể, Lục Huyền mới lấy Cự Kiếm Chu ra. Kiếm ý bành trướng trên chiếc phi chu to lớn, những đạo trận pháp cấm chế được bố trí ở khắp nơi nhanh chóng được khởi động toàn diện, nó mang theo Lục Huyền trực tiếp phá không mà đi.

Trong hư không, phảng phất như toàn bộ những cảnh tượng xa xa đã bị nén lại rồi trong nháy mắt trực tiếp được chuyển đến ngay trước mặt Lục Huyền. Lúc ấy, hắn đang nằm trên một cái giường mầm bên trong Cự Kiếm Chu, hướng ánh mắt cực kỳ bình tĩnh nhìn chằm chằm vào hư không bên ngoài.

"So với Sất Lôi Dực, tốc độ chỉ nhanh hơn chứ tuyệt đối không chậm chậm mà đồng thời di chuyển bằng thứ này lại không cần hao tổn linh lực trong cơ thể, chỉ phải tiêu hao nhiều linh thạch trung phẩm hơn một chút, đúng là lựa chọn tốt nhất để phi hành đường dài." Hắn âm thầm so sánh ưu khuyết điểm của Cự Kiếm Chu và Sất Lôi Dực. Cũng may hắn có gia sản hùng hậu, không biết đã tích cóp được bao nhiêu linh thạch rồi nên hoàn toàn không để tâm đến chút hao tổn này của Cự Kiếm Chu. Trong khoảnh khắc mơ màng, chỉ thấy một tia tỉnh quang sáng lên ngay giữa hư không, đồng thời một con Tinh Không Cự Thú sáng đến chói lóa cũng từ chỗ tối hiện ra, mắt thấy nó chuẩn bị đụng phải Cự Kiếm Chu đang lao đi cực tốc rồi. Đột nhiên Lục Huyền thoáng động tâm niệm, vô số trận văn phía trên Cự Kiếm Chu bắt đầu khởi động.

Ngay sau đó, từng tia kiếm quang khổng lồ dài đến hơn mười trượng, trực tiếp bắn ra như thiểm điện, sau đó từ bốn phương tám hướng xoắn thẳng về phía con Tinh Không Cự Thú nọ.

Chừng hai - ba nhịp hô hấp sau, huyết nhục rơi vãi đầy trời.

Một luồng hư ảnh con kỳ trùng miệng lớn nhanh chóng bay ra từ trong Cự Kiếm Chu, thu thập toàn bộ huyết nhục vào trong cơ thể. Hư ảnh kỳ trùng kia đương nhiên là pháp bảo Thao Trùng Nang sau khi trải qua quá trình tế luyện của Lục Huyền.

Ôn dưỡng nhiều năm, hắn đã sớm nắm giữ toàn bộ món pháp bảo không gian cấp thấp này rồi, có thể dễ dàng thu lấy một lượng lớn huyết nhục ở bên ngoài kia.

Bên trong Phong Uyên Tỉnh Động có rất nhiều loại linh thực ăn thịt, còn có mấy tên tham ăn như Nhục Linh Thần, hiếm khi gặp được một con Tinh Thú mắt mù như vậy, đương nhiên là Lục Huyền sẽ không chịu buông tha.

Không đến một ngày, hắn đã phát hiện ra Thiên Bảo Chân Hà vắt ngang trong hư không kia. Cũng không biết con sông lớn này kéo dài qua bao nhiêu vạn dặm, chỉ cần biết nó cực kỳ dài, thậm chí còn có cảm giác chiều dài của nó vượt qua cả thời không.

Lần đầu tiên sau mấy năm mới được nhìn thấy Thiên Bảo Chân Hà, Lục Huyền không khỏi ngứa ngáy tay chân.

"Nói đến mới nhớ, đã lâu rồi ta không đi thả câu linh ngư, bảo vật." Trong lòng hắn có chút hoài niệm đối với quãng thời gian mình đi câu Ám Minh Ngư trước kia.

"Lần này ta đã nhận được

( Bách Ma Thùy Điếu Sách ) từ trong quầng sáng của Hồn Trùng Khuẩn, lại có mồi câu cực phẩm Hồn Trùng Khuẩn này, cũng không biết có cơ hội câu được một - hai con yêu ma từ trong Chân Hà hay không." Lục Huyền âm thầm suy nghĩ.

Nhưng tạm thời hắn chỉ có thể giữ nguyên ý nghĩ này ở trong lòng, để tiếp tục tiến về động thiên không trọn vẹn - nơi có ý nghĩa quan trọng hơn một chút.

Sau khi ở cách động thiên không trọn vẹn chỉ có mấy trăm dặm, Lục Huyền dứt khoát thu hồi Cự Kiếm Chu, một đôi cánh chim màu trắng bạc trên người trực tiếp dang rộng ra. Ngón tay nhẹ nhàng chà xát một cái, một đóa hoa màu trắng tinh đã xuất hiện trong tay. Hoa Mi Nô lặng lễ bay ra ngoài, trên cánh hoa cũng đồng thời xuất hiện một vài cảnh tượng khác nhau.

"Xem ra lần này không có kẻ xấu canh giữ ở bên ngoài động thiên không trọn vẹn." Sau khi xác nhận khu vực bên ngoài động thiên không trọn vẹn không có bất cứ tình huống dị thường nào, Lục Huyền mới yên lòng.

Trong sương mù, hiện lên một mảnh tinh quang lập lòe, hắn cực kỳ quen đường thuộc nẻo, dễ dàng xuyên qua đạo cấm chế sương mù tự nhiên này, cùng với Tỉnh Đấu Kỳ do bản thân bày ra. "Quả nhiên, Không Thiền Mộc đã lột da lần thứ ba rồi." Lục Huyền vừa mới đặt chân lên hòn đảo nhỏ, ánh mắt đã lập tức rơi xuống những gốc linh thực cao cấp ở trong này rồi. Trong đó, dị tượng Không Thiền Mộc hiển lộ ra đã nhanh chóng hấp dẫn được sự chú ý của hắn.

So với lần trước khi rời khỏi Động Thiên không trọn vẹn, Không Thiền Mộc hiện giờ đã cao được khoảng một thước. Trên thân cây bán trong suốt tràn đầy những đường hoa văn huyền ảo, hoa văn nhìn như vô số đường vân trên cánh của Linh Thiền chồng chất vào nhau, mang đến cho người ta một loại cảm giác yêu diễm kỳ di.

Nếu ngưng thần lắng nghe, còn có thể nghe được tiếng vang rất nhỏ truyền đến từ phía trên những đường hoa văn này, thậm chí bên trên còn có những vết rách nhỏ bé đến không thể nhận ra, cứ lặng lẽ lan tràn khuếch tán. Số lượng vết nứt tăng trưởng với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, trong tiếng vang răng rắc, dường như một sinh vật nào đó đang thai nghén bên trong, vừa mới sinh ra.

"Tới vừa vặn, đã ở giai đoạn lột da lần thứ ba." Lục Huyền nhìn thoáng qua trạng thái tức thời của Không Thiền Mộc, sau đó canh giữ một bên, lằng lặng chờ đợi gốc linh thực thất phẩm lột xác lần thứ ba.

Đúng lúc này, linh thức của hắn phát hiện được một chút tình huống dị thường rất nhỏ truyền đến từ trên cây. Chỉ thấy vô số những sự vật trong suốt như nước chảy, bắt đầu thẩm thấu ra từ trong vô vàn vết nứt nhỏ bé ấy. Ngay sau đó, một mảnh vỏ cây nhỏ tự mình tróc ra từ giữa những vết nứt và rơi xuống đất. Đồng thời, vô số những toa linh quang nhỏ bé như bọt nước văng lên rồi nhanh chóng tiêu tán vô ảnh vô tung.

Sau khi tất cả những biến hóa ấy qua đi, một quầng sáng màu trắng cũng lặng yên xuất hiện ngay chung quanh Không Thiền Mộc. Lục Huyền đưa tay nhẹ nhàng chạm vào bề mặt quầng sáng. Ngay sau đó, quầng sáng vỡ tan trong im lặng, hóa thành những điểm sáng nhỏ xíu phóng thẳng lên trời. Vô số điểm sáng nhanh chóng ngưng kết thành một dòng sông ánh sáng nhỏ dài, tràn vào trong cơ thể Lục Huyền.

Cùng lúc đó, một luồng ý niệm chợt lóe lên trong đầu hắn. [Không Thiền Mộc lột xác thành công, tiến hóa thành linh thực tam phẩm, thu hoạch được dị thuật é Thiên Thiền Lục Biến) đệ nhất biến. ]

Ý niệm biến mất, một sự vật kỳ dị đã xuất hiện ở chỗ sâu bên trong thức hải của Lục Huyền. Vật này giống như một đôi cánh ve sầu trong suốt thật lớn, với những đường hoa văn kỳ dị trải rộng trên bề mặt.

Trong khi nhẹ nhàng kéo giãn ra, những đường hoa văn ấy lập tức phát sinh các loại biến hóa huyền ảo, phảng phất như bên trong đang ẩn chứa lực lượng thời không.
Bình Luận (0)
Comment