Chương 1317: Giết Gà Doạ Khi!
Chương 1317: Giết Gà Doạ Khi!Chương 1317: Giết Gà Doạ Khi!
Trong chốc lát, một loại dị tượng sinh ra bốn tay, cao tới mười trượng đã ngưng kết ra từ sau lưng Tần Đào nọ. Hư ảnh dị tượng mạnh mẽ vung lên, bốn cánh tay giống như lưu quang trực tiếp bắn về phía Lục Huyền.
"Lục đạo hữu cẩn thận!" Thạch Tử Thần lớn tiếng hô lên, đồng thời một tấm lá chắn màu đen thâm thuý cũng nhanh chóng bắn tới, ngăn ở trước mặt Lục Huyền. Lục Huyền có chút ngoài ý muốn quét linh thức về phía Thạch Tử Thần bên cạnh, ngay sau đó, từng đóa hoa sen màu vàng rực rỡ vốn nằm ở chỗ sâu bên trong thức hải của hắn cũng lặng lẽ sáng lên. Rất nhanh, từng chuỗi Phạn âm bay vào bên tai mọi người, một bộ Kim Cang Pháp Tướng với khuôn mặt mơ hồ, cao đến mấy chục trượng chậm rãi hiển lộ ra. Pháp Tướng bấm thủ ấn Phật môn huyền ảo, khiến cho ngàn vạn tia Phật quang bắn ra bốn phía, chiếu rọi vùng thuỷ vực chung quanh thành một mảnh sáng trưng.
"Thần thông Phật Môn!" Tu sĩ đầu trọc thất thanh hô lớn. Đứng trước mặt Kim Cang Pháp Tướng của Lục Huyền, có cảm giác luồng hư ảnh dị tượng bốn cánh tay vừa được tu sĩ đầu trọc tế ra, giống hệt một chú gà con đang phải đối mặt với chim ưng - thiên địch của mình - khiến nó hoàn toàn đánh mất ý nghĩ chống cự.
Chỉ thấy hư ảnh dị tượng bốn tay cứ ngơ ngác đứng tại chỗ ngay dưới Phật quang chiếu rọi, tùy ý để mặc cho bộ Pháp Tướng kia bắt lấy nó. Tu sĩ đầu trọc vốn tâm ý tương thông với dị tượng này cũng không khỏi sửng sốt bàng hoàng.
Đúng vào lúc ấy, trong tay Lục Huyền lại có thêm một thanh phi kiếm màu trắng bạc, thân kiếm nhẹ nhàng run lên, lập tức hóa thành từng đạo kiếm ảnh trong suốt trốn vào trong hư không.
Trong chớp mắt này, vùng hư không xung quanh chợt nổi lên tầng tầng rung động trong suốt, từng chuôi phi kiếm ẩn chứa một loại trận thế kỳ diệu, đã nhanh chóng xuất hiện, bao phủ chặt chẽ tên tu sĩ đầu trọc vừa rơi vào khoảnh khắc hoảng hốt kia. Chỉ trong nháy mắt, kiếm ý vô tận đã bộc phát ra. Chúng mang theo sát khí trùng thiên, khí thế quyết chí, xông thẳng tới, điên cuồng tấn công tu sĩ đầu trọc.
Tu sĩ đầu trọc biết, bản thân đã đến thời khắc sinh tử tồn vong, nên không chút chần chờ, trực tiếp phun ra một ngụm tinh huyết, cơ bắp toàn thân nổi gồ lên, phảng phất như từng khối tinh thiết đen tuyền rắn chắc.
Nhưng Lục Huyền vừa sử dụng Phân Quang Độn Ảnh Kiếm Quyết cùng với Bạch Cốt Sát Sinh Kiếm Quyết, lại cộng thêm hơn phân nửa Thiên Lôi Kiếm Trận lục phẩm, dù tu sĩ đầu trọc vốn nổi danh bởi nhục thân cường hãn, thì dưới thế trận trùng kích điên cuồng của Sát Lục kiếm khí, thân thể cũng trực tiếp vỡ tan ra.
Ngay sau đó, một đạo lôi quang vàng óng lóe lên, vừa vặn đánh cho thần hồn vừa bay ra từ trong thân thể tu sĩ nọ thành hư vô.
Một màn này trực tiếp làm cho đám đông tu sĩ xung quanh rơi vào trầm mặc, trong đầu cả nhóm vẫn một mực hiện lên tình cảnh tu sĩ đầu trọc hôi phi yên diệt.
Kết Đan viên mãn đối đầu với Kết Đan hậu kỳ, đối phương lại là tu sĩ nổi danh về tính cách hung lệ tàn nhẫn, thậm chí còn sở hữu một bộ thân thể có thể xưng là vô địch trong nhóm tu sĩ cùng cấp. Theo như dự đoán của mọi người, nhiều nhất Lục Huyền cũng chỉ có thể chống đỡ được chừng mấy hiệp, sau đó sẽ nhanh chóng thua tan tác, hoặc là chật vật thoát đi, bất đắc dĩ phải nhướng vị trí câu cá này cho tu sĩ đầu trọc nọ, hoặc là dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, nhưng kết cục kiểu gì cũng không nằm ngoài hai tình huống, hoặc là trọng thương, hoặc là ngã xuống, mà đương nhiên là chỉ có thể chắp tay nhường vị trí câu cá cho người ta.
Nhưng kết cục lại nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Bởi vì kẻ thua tan tác không phải là Lục Huyền có tu vi thấp hơn, mà ngược lại là kẻ được tất cả dám tu sĩ coi trọng - Tần Đào.
Vừa nghĩ tới thủ đoạn lôi đình mới được Lục Huyền thi triển ra là không ít tu sĩ đầu không nhịn được khẽ thở dài một hơi.
Chung quy lại bảo vật vẫn là thứ động lòng người, nên sau khi Lục Huyền liên tục câu được hai con Ly Hổ Ngư, cũng có không ít người đang ở gần nơi này trực tiếp sinh ra tham niệm giống như tu sĩ đầu trọc, nhưng giờ phút này, toàn bộ ý định xấu xa ấy lại giống như tuyết đọng gặp phải ánh mặt trời chói chang, sau đó nhanh chóng tan ra không còn nhìn thấy nữa. "Thần thông trung giai! Làm sao có thể?!"
"Kiếm khí phần hoá, Sát Lục Kiếm Y, còn có hình thức ban đầu của kiếm trận lục phẩm!" "Còn đạo linh lôi thần bí kia, trong nháy mắt đã đánh thần hồn của một tu sĩ Kết Đan viên mãn thành hư vôi"
"Rốt cuộc là lai lịch của vị Lục đạo hữu này ra sao?"
Đoạn thời gian khiếp sợ qua đi, trong đầu mọi người lập tức hiện lên từng luồng ý niệm.
"Lục đạo hữu, ngươi không phải là một linh thực sư sao?" Thạch Tử Thần khép lại cái miệng đã há ra thật lâu, hai mắt thất thần hỏi. Vượt qua một đẳng cấp tu vi, dễ dàng diệt sát một tu sĩ Kết Đan viên mãn, con mẹ nó ... hắn mà là linh thực sư hả?
"Để bản thân có thể an tâm bồi dưỡng linh thực, trong tay nắm giữ thêm một chút thủ đoạn hộ thân cũng là chuyện rất bình thường mà?" Lục Huyền khẽ cười một tiếng nói.
"Đúng rồi, còn phải đa tạ Thạch đạo hữu đã vươn tay viện trợ." Hắn cảm kích tiếp lời. Tại thời điểm tu sĩ đầu trọc ra tay đánh lén, Thạch Tử Thần đã vội vàng tế ra một kiện pháp khí phòng hộ ngăn cản trước người hắn. Trên thực tế, thân thể của hắn đã vô cùng cường hãn, khiến cho món pháp khí lá chắn kia có xuất hiện hay không cũng chẳng quá quan trọng, nhưng hành động của đối phương vẫn làm cho Lục Huyền cảm kích không thôi. "Thật xấu hổ, khẳng định là Lục đạo hữu cũng có biện pháp để ngăn cản đạo công kích kia." Thạch Tử Thần cười ngượng ngùng một tiếng. "Không cần biết như thế nào, ta vẫn phải cảm tạ Thạch đạo hữu ngươi một phen. Về chuyện tạo ra sát nghiệt như vậy, chắc hẳn Thạch đạo hữu cũng có thể lý giải được tâm trạng của Lục mỗ lúc này. Đối với những tay câu lão luyện, cưỡng chiếm vị trí câu cá cũng không khác gì giết cha giết mẹ người ta." Lục Huyền vừa cười vừa nói.
"Lục đạo hữu nói có lý." Thạch Tử Thần có phần đờ đẫn trả lời.
"Được rồi, chúng ta tiếp tục câu cá thôi." Lục Huyền đưa mắt ngắm nhìn bốn phía, sau đó ánh mắt rơi xuống tại vị trí đống huyết nhục của tu sĩ đầu trọc rơi xuống. "Đáng tiếc cho đống phân bón thượng đẳng này, trước mắt bao người như vậy, ta cũng không tiện đi thu thập chúng nó lại." Trong lòng của hắn âm thầm thở dài một tiếng, sau đó trở lại vị trí câu của mình, vung Mặc Ngọc Linh Can ra, tiếp tục câu linh ngư.
Sau cái chết của tu sĩ đầu trọc, hiệu quả chấn nhiếp tương đối khá, bởi vì thái độ của mọi người đối với Lục Huyền đã phát sinh những biến hóa rõ ràng. Không còn tu sĩ nào đi tới hỏi mua vị trí câu cá hoặc mồi câu của hắn nữa, sau khi hắn câu được linh ngư, mặc dù trong lòng cả đám vẫn hâm mộ ghen ghét như cũ, nhưng ánh mắt lại trong suốt vô cùng, không có lấy một tia tạp niệm. Đoạn thời gian sau, hiệu suất câu cá của Lục Huyền vẫn được duy trì đều đặn như trước, thỉnh thoảng hắn lại cầu được một con linh ngư cao giai.