Chương 1318: Ÿ Thế Ép Người!
Chương 1318: Ÿ Thế Ép Người!Chương 1318: Ÿ Thế Ép Người!
Con Ly Hổ Ngư thứ ba, con Ly Hổ Ngư thứ tư...
Càng ngày càng có nhiều Ly Hổ Ngư được câu lên, thanh danh của hắn cũng càng truyền càng rộng, thậm chí còn khiến cho mấy tông môn đang chiếm cứ khu vực trung tâm phải chú ý đến nơi này. "Vị này chính là Lục đạo hữu đúng không? Tại hạ là Thạch Khiêm của Tĩnh Hải môn, bái kiến đạo hữu. Tĩnh Hải môn ta có nghiên cứu rất sâu về đạo câu cá, nghe nói đạo hữu đã câu được mấy con Ly Hổ Ngư, sư thúc Nguyên Anh trong môn rất tò mò, muốn trao đổi kinh nghiệm với Lục đạo hữu." Một tu sĩ râu dài khí chất nho nhã đi tới trước người Lục Huyền, ôn hòa nói. Nói xong, gã nhẹ nhàng chỉ về phía vị trí của Tĩnh Hải môn, Lục Huyền quay đầu nhìn lại, có thể cảm nhận được hơn mười dặm ngoài ấy có một ánh mắt đang nhìn mình chăm chú.
[ v i p t r u y e n f u L L . n e t - k h o t ru y ệ n d ị c h m i ễ n p h í ]
"Tu sĩ Nguyên Anh." Trong lòng hắn thoáng rùng mình. "Ôn sư thúc muốn tìm hiểu phương pháp câu được Ly Hổ Ngư từ trong tay Lục đạo hữu, kính xin đạo hữu vui lòng chỉ giáo cho. Nếu có thể, Tĩnh Hải môn tình nguyện thu đạo hữu làm môn hạ, bảo hộ kiếp sống tu hành sau này của đạo hữu." Tuy giọng điệu nói chuyện của tu sĩ râu dài khá là ôn hòa, nhưng trong giọng nói lại toát ra một loại kiên định không thể từ chối. "Muốn kiếm lời trực tiếp bỏ vào túi riêng sao?” Trong lòng Lục Huyền âm thầm cười lạnh một tiếng.
Nếu nói lúc trước tu sĩ đầu trọc bị Lục Huyền chém giết kia chỉ muốn cưỡng chế chiếm đoạt vị trí câu cá của hắn thì lần này tính chất của hành động nhóm tu sĩ Tĩnh Hải môn này làm ra đã ác liệt hơn rất nhiều. Bọn họ chẳng những muốn đoạt được phương pháp câu Ly Hổ Ngư từ trong tay Lục Huyền, còn muốn cưỡng chế thu phục Lục Huyền vào dưới trướng, có thể nói là bá đạo đến cực điểm.
Ý niệm trong đầu Lục Huyền nhanh chóng xoay chuyển. "Tĩnh Hải Môn... Dựa theo lời Thạch Khiêm trước mắt nói, thì trong tông môn của bọn họ có một tên Nguyên Anh Chân Quân đến đây vì Chân Hà bộc phát linh triều. Nếu như trở mặt với đối phương thì với thực lực hiện tại của ta, sẽ có bao nhiêu phần thắng khi đối đầu với một gã Nguyên Anh Chân Quân đây? Thân thể, linh thức, linh lực của ta đều đứng đầu trong nhóm tu sĩ cùng giai, thậm chí còn dẫn trước. Nhưng so sánh với Nguyên Anh Chân Quân lại còn thiếu rất nhiều." Lục Huyền âm thầm suy nghĩ trong lòng.
Phải biết rằng, mỗi một vị Nguyên Anh Chân Quân đầu là thiên chi kiêu tử, các phương diện như thiên phú, tư chất, cơ duyên đầu vượt qua nhóm tu sĩ cùng thế hệ một mảng lớn, mới có thể tấn chức thành công.
Vì vậy, dù hắn đã thu hoạch được vô số bảo vật trân quý từ bên trong quầng sáng, thì khi đối đầu với nhóm cường giả này vẫn phải giữ thái độ cần thận như cũ. "Nhưng cũng không thể nói là không có sức đánh một trận được.”
“Về phương diện bảo vật, trong tay ta có pháp bảo trung giai Nam Minh Lôi Hỏa Giám cùng với Âm Dương Nguyên Từ Thần Châm, chúng đầu là loại hình pháp bảo hiếm thấy trên thế gian. Ngoài ra còn có Huyết Giao Kiếm phù thất phẩm từng được Kiếm Chủ tặng lúc trước."
"Về phương diện bí thuật thần thông, ta đang nắm giữ hai loại thần thông trung giai lần lượt là Bất Động Minh Vương Ấn và Tiểu Na Di Thuật, cùng với các loại thần thông đề giai như Kim Lũ Lôi Y, Ngũ Lôi Chính Pháp." "Ngược lại Tĩnh Hải môn chỉ là một tông môn trung đẳng ở giới vực phụ cận, có khả năng những món bảo vật trên người Nguyên Anh Chân Quân kia, cùng với thần thông hắn đang nắm giữ không bằng ta." Lục Huyền âm thầm suy nghĩ.
Trong tay hắn vẫn còn khá nhiều món bảo vật thất phẩm khác, ví dụ như Cự Kiếm Chu, Đại Nho Văn Cung, Định Phong Thần Châu và Ngũ Phương Thần Sa, nhưng mấy thứ này đầu rơi vào mấy loại trường hợp, hoặc là không tế luyện thành pháp bảo, hoặc là chỉ có thể phát huy ra tác dụng phụ trợ, nên hiệu quả chúng nó mang lại khi chính diện giao chiến với Nguyên Anh Chân Quân là có hạn. "Ngoài ra, ta còn có hơn trăm tấm Huyền Âm Kiếm phù và Chân Sát Kiếm phù ngũ phẩm, mặc dù thương tổn mấy thứ này có thể gây ra cho Nguyên Anh Chân Quân khá là có hạn, nhưng tích lũy nhiều kiếm phù như thế cũng tương đối đáng sợ."
"Mặt khác, ta đã tích góp được mấy chục tia Tru Tà Linh Lôi, Thiên Lôi kiếm trận sắp thành hình, những thứ này đều có thể tạo thành một chút uy hiếp nhất định đối với Nguyên Anh Chân Quần.” "Tính toán như vậy mới thấy, vì bị giới hạn bởi linh lực, linh thức của bản thân khiến ta chỉ có thể đánh một trận với một tên Nguyên Anh Chân Quân trong khoảng thời gian ngắn mà thôi, đương nhiên, còn phải giới hạn trong nhóm Nguyên Anh sơ kỳ."
Trong phút chốc, Lục Huyền đã có một loại phán đoán đại khái đối với thực lực hiện tại của bản thân.
"Nhưng nếu nhanh chóng bại trận thì năng lực chạy trốn của ta ở trong hư không cũng không tệ lắm đâu." Hắn đang nắm giữ môn thần thông trung giai Tiểu Na Di Thuật, đã có năng lực thuấn di trong cự ly ngắn, có lẽ ở trong Tu Hành giới, hắn không thể bỏ chạy từ trong tay một Nguyên Anh Chân Quân, nhưng ở trong hư không lại hoàn toàn khác rồi. Nơi này càng có nhiều cương phong, lôi hỏa, vết nứt không gian, hắn lại càng có thể dễ dàng tìm được cơ hội thoát đi.
Lại cộng thêm Cự Kiếm Chu thất phẩm có năng lực phá không, dù đánh không lại, Lục Huyền cũng có nắm chắc cực lớn sẽ bình yên thoát khỏi tay Nguyên Anh Chân Quân kia.
Đương nhiên, đó chỉ là tình hình sau khi hoàn toàn trở mặt với Tĩnh Hải môn, trước lúc này, hai bên vẫn còn khoảng trống để dây dưa, đàm phán, nếu không rơi vào đường cùng, Lục Huyền cũng không muốn bại lộ quá nhiều con át chủ bài của bản thân. Thoáng trầm mặc ngắn ngủi này của hắn lại bị Thạch Khiêm và nhóm tu sĩ chung quanh cho là đang yếu thế. "Tĩnh Hải môn này lại trực tiếp đi tới lấy thế đè người. Không ngờ một tông môn to như vậy, thế mà lại ngấp nghé dị thuật câu cá trong tay một tán tu!"
"Không còn cách nào khác, ai bảo Lục đạo hữu này chỉ là một tán tu, lại nắm giữ dị thuật cao minh như thế, trong lúc linh triều bùng nổ này, hắn không khác gì trẻ con cầm vàng qua phố xá sầm uất, rất dễ hấp dẫn sự chú ý của nhóm tu sĩ tông môn."
"À¡, tán tu bọn ta sống quá khó khăn mà."
Đám người vây xem đầu là tán tu Kết Đan, tuy trong lòng kiêng kị Tĩnh Hải môn, nhưng nhân lúc nhiều người, vẫn không thiếu tu sĩ có can đảm biểu đạt cách nhìn của mình. "Sao rồi, vị đạo hữu nào có ý kiến, có thể đứng ra tử tế giao lưu trao đổi một phen." Trên mặt Thạch Khiêm hiện lên một tia kiêu ngạo, gã lập tức quét mắt nhìn bốn phía một vòng, lạnh giọng nói. Mọi người lập tức câm như hến, an tĩnh lại.
"Thạch đạo hữu, sở dĩ ta có thể câu được loại linh ngư quý hiếm như Ly Hổ Ngư này hoàn toàn là dựa vào vận khí của bản thân, nếu qua bên đó giao lưu với tiền bối Nguyên Anh của Tĩnh Hải môn, không khác nào múa rìu qua mắt thợ. Về phần gia nhập Tĩnh Hải môn, hiện giờ Lục mỗ đã có thân phận đệ tử tông môn, cộng thêm tính tình tản mạn, không tiện gia nhập thêm thế lực tông môn khác nữa." Lục Huyền tiến lên một bước, chậm rãi nói.