Chương 1366: Tỷ Thí Linh Thực!
Chương 1366: Tỷ Thí Linh Thực!Chương 1366: Tỷ Thí Linh Thực!
“Lục Huyền bái kiến Trường Hải Chân Quân.” Lục Huyền vội vàng kính cần thi lễ, người trung niên có khí độ phi phàm trước mắt này chính là phù sư Kỷ Trường Hải của Thiên Khuyết Kiếm Phong, cũng là tu sĩ duy nhất của Kiếm Tông được cho điểm Giáp thượng.
“Sư điệt không cần phải khách khí như thế, cứ gọi ta một tiếng sư thúc là được.” Kỷ Trường Hải mỉm cười nói, hồn nhiên không có lấy một chút tư thế nào của Nguyên Anh Chân Quân.
“Hôm nay nhìn thấy tạo nghệ tỉnh xảo của sư điệt trên phương diện kiếm phù, ta không khỏi nổi lên lòng yêu tài. Lấy thiên phú phù đạo của sư điệt, nếu tiếp tục ở lại Hoàn Chân Kiếm Phong, không khỏi có chút lãng phí. Sư điệt có nguyện tới Thiên Cương Kiếm Phong của ta nghiên cứu phù đạo hay không? Thiên Cương Kiếm Chủ và chúng ta đều sẽ dốc túi truyền thụ, cam đoan có thể khiến trình độ phù đạo của sư điệt đột nhiên tăng mạnh, trở thành phù sư nổi danh nhất Kiếm Tông này.” Trong giọng nói của Kỷ Trường Hải tràn đầy dụ hoặc. “Kỷ Trường Hải, ngươi thật to gan, lại dám đào người ở ngay trước mặt ta, không để Diệp mỗ vào mắt sao?” Trong lúc Lục Huyền đang cân nhắc nên từ chối nhã nhặn như thế nào, thì đột nhiên tu sĩ Nguyên Anh của Hoàn Chân Kiếm Phong là Diệp Lăng Không trực tiếp ngăn ở trước mặt Kỷ Trường Hải, lộ vẻ mặt bừng bừng tức giận.
“Ta chỉ không muốn minh châu bị long đong, không muốn một hạt giống tốt như vậy lại bị Hoàn Chân Kiếm Phong các ngươi lãng phí mà thôi. Đường đường là Nguyên Anh Chân Quân nhưng chỉ lấy được điểm Ất Thượng, còn không bằng một tên đệ tử nội môn, loại chuyện này kiên quyết sẽ không phát sinh ở Thiên Khuyết Kiếm Phong.” Kỷ Trường Hải lạnh nhạt nói. “Ngươi...” Diệp Lăng Không bị lời này làm nghẹn họng. “Hoàn Chân Kiếm Phong có thể thỏa mãn hết thảy yêu cầu của Lục sư điệt, Thiên Cương Kiếm Phong ngươi lại có thể làm được cái gì? Lục sư điệt là do Kiếm Chủ tự mình mang về từ ngoại vực, ngươi muốn đào người thì đi hỏi Hoàn Chân Kiếm Chủ ấy.” Gã lập tức tế ra đại chiêu, lạnh lùng nói.
Nếu để cho Hoàn Chân Kiếm Chủ biết Lục Huyền bị đồng môn Kiếm Phong còn lại đào đi ngay trước mặt gã như vậy, khẳng định là gã không thể nào chịu nổi lửa giận lôi đình của Kiếm Chủ đâu. Cho nên, gã tuyệt đối không cho phép những tu sĩ Nguyên Anh của Kiếm Phong khác đi tới nhúng chàm Lục Huyền.
Kỷ Trường Hải đang muốn nói gì thêm, Lục Huyền lại trực tiếp mở miệng: “Đa tạ Trường Hải chân quân coi trọng vãn bối. Chỉ là lúc trước vãn bối được Hoàn Chân Kiếm Chủ mang từ Vân Hư Vực về Kiếm Tông, mà nhóm đồng môn từ trên xuống dưới của Kiếm Phong đầu rất chiếu cố vãn bối, những năm qua ta đã quen với cuộc sống ở trong Kiếm Phong, không có ý định di chuyển.” Hắn dứt khoát từ chối lời mời của đối phương.
Đối với hắn, chỉ cần có quầng sáng phần thưởng, thì ở Kiếm Phong nào cũng không có khác biệt bao nhiêu. Thậm chí nếu hắn thật sự đi vào Thiên Cương Kiếm Phong, có thể sẽ làm bại lộ ra thiên phú phù đạo chân chính của mình, còn không bằng an tâm ở lại Hoàn Chân Kiếm Phong, mưu cầu tự do tự tại.
Kỷ Trường Hải thấy Lục Huyền đã tỏ thái độ, cũng không có nhiều lời, sau khi lưu lại một tấm phù lục đưa tin, liần trực tiếp rời đi. “Lục sư điệt, cùng trở về đi.” Diệp Lăng Không chậm rãi nói.
Lục Huyền tỏ thái độ kiên quyết từ chối đối phương, đồng thời còn lấy được điểm số xuất sắc như vậy trong lần tỷ thí phù lục này, đã làm cho gã rất hài lòng. Trong nhóm tu sĩ Kiếm Phong còn lại, ngoại trừ gã lấy được một điểm Ất Thượng thì những người khác điểm số cao nhất cũng chỉ là cấp Bính.
Một mình Lục Huyền đã kéo cao điểm của Kiếm Phong lên rồi, bảo bối tốt như vậy làm sao có thể để cho mấy Kiếm Phong còn lại đào đi? Trong lòng Diệp Lăng Không dâng lên một loại cảm giác gấp gáp, chỉ hận không thể đi cùng Lục Huyền mọi lúc mọi nơi.
“Được, vậy cứ làm theo ý của Diệp sư thúc người.” Lục Huyền cúi đầu đáp, ban đầu hắn cũng muốn ởi xem vài trận đấu pháp của nhóm đệ tử nội môn bên kia, nhưng Diệp Lăng Không đã đưa ra yêu cầu như vậy, hắn cũng chỉ có thể thuận theo mà thôi.
Hai ngày sau, cuộc tỷ thí linh thực chính thức bắt đầu. “Sư điệt, trong số các loại kỹ nghệ tu hành ngươi đang nắm giữ, linh thực là loại am hiểu nhất, cứ đối đãi với tỷ thí này như bình thường là được.” Lần này là Hoàn Chân Kiếm Chủ tự mình tới đưa Lục Huyền tiến về phía Kiếm Cung, về phần nhóm Linh Thực sư còn lại, bọn họ đã bị ông ấy trực tiếp xem nhẹ luôn rồi.
“Được, sư thúc cứ chờ tin tốt của ta.” Lục Huyền bình tĩnh nói, nhìn qua thì tràn đầy tự tin.
Trong đại điện, hắn đứng song song với đám người Thương Tu Viễn, Dư Thu Thủy.
Tỷ thí linh thực lần này, cả chín đại Kiếm Phong có tổng cộng là hơn ba trăm người, trong nhóm ấy Hoàn Chân Kiếm Phong có hai mươi ba người, nhân số thuộc loại ít nhất.
“Lục sư huynh, tỷ thí linh thực lần này đầu phải dựa vào ngươi rồi.” Thương Tu Viễn vừa cười vừa nói, mấy người bên cạnh gã cũng cùng nhau gật đầu phụ họa.
Sau khi Lục Huyền bái nhập vào Hoàn Chân Kiếm Phong, mọi người hoặc nhiều hoặc ít đầu đã từng trao đổi với hắn, cũng biết rõ tạo nghệ kinh người của hắn trên phương diện linh thực, nên không hề có lấy một chút gánh nặng tâm lý nào khi đặt trách nhiệm lên vai hắn.
“Chúng ta cùng nỗ lực.” Lục Huyền cười cười với bọn họ lại đưa mắt đi ngắm nhìn bốn phía xung quanh.
Chỉ thấy bên trong đại điện có hơn ba trăm tấm cổ kính thanh đồng, giống như từng cánh cửa đồng lớn, có cảm giác bên trong trực tiếp kết nối với một tồn tại hư ảo thần bí nào đó.
“Lục sư huynh, đây là một món pháp bảo cao cấp của Kiếm Tông, tên là Thái Hư Kính có thể diễn hóa ra nhiều tầng ảo cảnh. Đợi lát nữa mỗi một Linh Thực sư sẽ lần lượt tiến vào bên trong một cái ảo cảnh, dựa theo kinh nghiệm ba lần tỷ thí trước đó của ta thì sẽ có trưởng lão Nguyên Anh của Kiếm Cung dùng thần thức phân hóa hiện hình, kiểm tra trình độ tri thức của Linh Thực sư.”
“Nội dung tỷ thí sẽ được căn cứ vào nhóm tư liệu lúc trước ngươi đưa tới để định ra, bồi dưỡng càng nhiều chủng loại linh thực với phẩm cấp càng cao, thì một khi thông qua trắc nghiệm, điểm số đạt được cũng càng thêm lý tưởng.” Thương Tu Viễn tiến tới thấp giọng giải thích cho Lục Huyền nghe.
“Đa tạ sư đệ đã giải thích.” Lục Huyền nhẹ giọng cảm kích nói.
Rất nhanh, toàn bộ nhóm Linh Thực sư tham gia đã đi đến đại điện.
Ngay sau đó, một nữ tử mặc cung trang tay áo bồng bầnh, bay lên trên không, cất giọng dịu dàng nói: “Kính xin các vị đệ tử Kiếm Tông tiến vào ảo cảnh.”
Mọi người bắt đầu xếp hàng theo thứ tự đi tới phía trước từng tấm kính cổ bằng đồng thau kia. Vẻ mặt của mỗi người có phần khác biệt, hoặc là tự tin thong dong, hoặc là khẩn trương thấp thỏm, hoặc là bình tĩnh như thường.
Lục Huyền nhẹ nhàng đẩy tấm cổ kính trước mặt ra. Ngay sau đó, khung cảnh trước mắt hắn thoáng dao động một hồi, chờ đến lúc mở mắt ra, đã thấy mình tiến vào một vùng không gian thần dị. Toàn bộ trên dưới trái phải của vùng không gian này đều là một mảnh hỗn độn, ở chính giữa có một khu dược viên với từng cây linh thực mang theo sinh cơ dạt dào đang tự do sinh trưởng bên trong dược viên ấy.