Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng (Dịch)

Chương 139 - Chương 139: Tốn Lôi Kiếm Hoàn!

Chương 139: Tốn Lôi Kiếm Hoàn! Chương 139: Tốn Lôi Kiếm Hoàn!

Còn thừa lại chín quầng sáng, chúng mang đến cho Lục Huyền bốn tấm phù lục nhất phẩm, bao gồm hai tấm Kiếm Khí phù nhất phẩm, một tấm Bạo Viêm phù và một tấm Khu Tà phù.

Ngoài ra, vẫn còn ba viên Bồi Nguyên Đan nhất phẩm, Lục Huyền đặt chúng vào trong bình ngọc đựng số Bồi Nguyên Đan hắn từng lấy được trước đó.

Quầng sáng từ hai cây Linh Huỳnh Thảo phẩm chất hoàn mỹ, mở ra được hai tấm Kiếm Khí Vạn Thiên phù nhị phẩm.

Lúc này, trong túi trữ vật của hắn đã có bảy tấm Kiếm Khí Vạn Thiên phù nhị phẩm, và mấy chục tấm phù lục nhất phẩm, tất cả đều được phân loại cẩn thận và cất đi.

Lục Huyền cẩn thận đếm và thu thập toàn bộ những phần thưởng nọ trước khi trở về phòng nghỉ ngơi. Vừa vào trong phòng, hắn đã lấy cuốn sách mới nhận được từ chỗ thiếu nữ áo đỏ ra, đọc cẩn thận lại, nhằm khắc sâu ấn tượng về các loại linh thực kia vào trong đầu.

Đọc một hồi, hắn đứng dậy đi nấu cơm. Bữa trưa nay tương đối đơn giản, hắn nấu chừng hai bát linh mễ và xào một phần thịt linh thú sấy khô, cộng thêm một đĩa rau trộn linh quả. Một người một thú ai ăn của người đó.

Hương vị quá đỗi bình thường làm Lục Huyền không nhịn được lại nhớ tới hương vị tươi ngon của Hồng Tu Lý được nuôi dưỡng bằng linh tuyền linh mễ, trong lòng không khỏi mong ngóng ấu thú Thiết Ngao Giải mau mau trưởng thành.

Sau khi chợp mắt một chút, hắn lại tiến vào trong linh điền.

Năng lực khôi phục của Thiết Ngao Giải dưới đáy ao linh tuyền không tệ, chỉ một thoáng nghỉ ngơi như vậy, chúng đã trở nên khỏe mạnh như vâm, bắt đầu bò lổm ngổm dưới đáy ao.

Một trong số chúng còn kẹp cái càng cua cứng rắn của mình lên bức tường đá bên bờ ao linh tuyền, cố gắng lật người dậy, tìm đường thoát ra.

Nhìn cảnh nảy, trong lòng Lục Huyền khá là nhẹ nhõm, thậm chí hắn còn sinh ra một ý tưởng mới. Chúng nó hồi phục nhanh như vậy, chẳng lẽ là do công việc hắn giao cho chúng nó còn chưa đủ nhiều?

Hắn lập tức lệnh cho Đạp Vân Linh Miêu nhấc bốn con ấu thú Thiết Ngao Giải từ trong ao ra, không đợi chúng nó ổn định đã cầm một khối quáng thạch tinh thiết nhấp nhô lồi lõm tới trước càng ấu thú.

Dường như con ấu thú này đã quên bài học buổi sáng, nó lập tức giơ cái càng màu xanh đen lên thật cao, hung hăng bấm quáng thạch.

"Đúng vậy, cứ như thế, đừng nản lòng, chỉ cần kiên trì sẽ xử lý xong toàn bộ đống quáng thạch này thôi."

"Đúng, phải chiến thắng đám ma đầu quáng thạch này, để cho chúng nó không thể dùng quáng thạch tới khiêu khích các ngươi được nữa." Lục Huyền khẽ mỉm cười, hắn lại thay đổi câu nói cho phù hợp với tình huống hiện tại hơn.

Sau khi dò xét trong linh điền một phen, ở thời điểm hắn đi vào khu vực của Kiếm Thảo, chợt chú ý tới thanh tiến độ bên dưới Kiếm Thảo đã được kéo dài đến mức tối đa, nó trực tiếp tiếp vào giai đoạn chín muồi rồi.

Phẩm chất là thượng đẳng.

Hắn cẩn thận rút Kiếm Thảo ra, một luồng ý niệm lập tức xuất hiện trong đầu.

【Kiếm Thảo :Linh thực nhị phẩm, hình dạng như lưỡi kiếm, cực kỳ sắc bén, là Kiếm Khí trời sinh. Có thể sử dụng trực tiếp hoặc dùng để luyện chế phi kiếm.】 (Kiếm Khí ở đây là vũ khí loại kiếm)

Có một chuyện làm Lục Huyền khá là kinh ngạc, bởi vì phần bên ngoài của Kiếm Thảo lại giống như lưỡi kiếm, dù nó gắn bó chặt chẽ, nối liền với phần rễ cây đang chôn trong linh nhưỡng kia, nhưng khi nhổ ra lại không dính một chút bùn đất nào, phía trên rễ cây có những đường hoa văn nhợt nhạt, khi cầm trên tay có cảm giác như đang cầm một thanh phi kiếm vậy.

"Quả nhiên là Kiếm Khí trời sinh..."

Lục Huyền càng nhìn càng thích Kiếm Thảo.

Trước đó, khi hắn trồng trọt các loại linh thực như Linh Huỳnh Thảo, Thực Nguyệt Quả, Huyết Ngọc Tham, Xích Vân Tùng, sau khi chúng thành thục đều được dùng làm tài liệu, mà Kiếm Thảo lại có thể trực tiếp sử dụng như một thanh kiếm.

Hắn đè nén vui sướng trong lòng, cất Kiếm Thảo đi, lại dời ánh mắt về vị trí từng trồng Kiếm Thảo lúc trước. Một quầng sáng màu trắng đang nhấp nháy ở nơi này. Lục Huyền ôm lòng chờ mong vô hạn, nhẹ nhàng nhặt nó lên, ngay trong nháy mắt, vô số điểm sáng đã dũng mãnh tràn vào cơ thể hắn. Một ý niệm lập tức lóe lên trong đầu.

【Thu hoạch một gốc Kiếm Thảo, nhận được Tốn Lôi Kiếm Hoàn tam phẩm.】

Một quả cầu nhỏ xuất hiện trong tay hắn. Quả cầu nhỏ này có kích cỡ bằng quả trứng gà, do vô số kiếm khí tinh xảo tạo thành, kiếm quang không ngừng phun ra nuốt vào, co duỗi vô hạn, bên trong có một cơn cuồng phong màu đen trực tiếp thổi quét qua, thỉnh thoảng lại thấy lôi điện loé sáng.

【Tốn Lôi Kiếm Hoàn là bảo vật tam phẩm, khi uẩn dưỡng bên trong cơ thể tu sĩ có thể chuyển hóa linh lực thành kiếm khí, có thể phân hóa kiếm quang, tính sát phạt rất mạnh. Còn có thể dung nhập vào trong Kiếm Khí, điều dưỡng Kiếm Khí và đề thăng phẩm cấp của Kiếm Khí.】

【Khi phân hóa thành kiếm quang sẽ tiêu hao rất nhiều kiếm khí, thường xuyên sử dụng sẽ thiết hụt kiếm khí và cần linh lực bổ sung kịp thời.】

"Bảo vật tam phẩm, Kiếm Hoàn..."

Lục Huyền ngắm viên Kiếm Hoàn to bằng quả trứng gà trên tay mình, khẽ há miệng, Kiếm Hoàn lập tức diễn hóa thành vô số sợi kiếm ý nhỏ bé chui vào trong cổ họng hắn. Chờ những sợi kiếm ý kia chui vào bên trong đan điền, sau đó nhanh chóng tập trung lại, biến thành hình dạng của Kiếm Hoàn, Lục Huyền lập tức phóng thích một luồng linh lực đi tới thăm dò bên trong Kiếm Hoàn.

Đột nhiên như có một cơn gió đen, sấm chớp rền vang, khiến cho luồng kiếm quang ở mặt ngoài của Kiếm Hoàn tăng mạnh, kiếm ý tràn ngập.

"Thì ra dùng linh lực uẩn dưỡng là như vậy..." Lục Huyền bừng tỉnh đại ngộ, hắn há miệng phun một cái, vô số kiếm khí nhỏ bé đột ngột rời khỏi thân thể, một lần nữa hóa thành hình dáng của Kiếm Hoàn ở trước mặt hắn.

Hắn điều khiển Kiếm Hoàn tung bay trên không trung, tốc độ nhanh đến mức nó trực tiếp hình thành để lại hàng loạt hư ảnh.

Lục Huyền vừa động tâm niệm, mấy luồng kiếm quang lại phun ra từ bên trong quả cầu nhỏ, hắc khí quấn quanh, hàn khí dày đặc, như có hồ quang lôi điện không ngừng nhảy nhót trên kiếm nhận.

Lục Huyền dùng linh thức cẩn thận cảm ứng một phen, chỉ thấy luồng kiếm quang này có thể thu phát tùy tâm, vừa rồi trong đầu chỉ lóe lên một ý niệm, những luồng kiếm mang này đã ầm ầm gào thét bắn về phía mặt đất, trực tiếp đánh ra mấy lỗ nhỏ chi chít màu đen đen, sâu không thấy đáy.

"Không hổ bảo vật tam phẩm lấy sát phạt làm chủ." Lục Huyền âm thầm líu lưỡi, không khỏi thở than trước uy năng mạnh mẽ của Tốn Lôi Kiếm Hoàn.

"Nhưng cũng giống như Ẩn Linh Sưởng, sử dụng thứ này tiêu hao quá nhiều linh lực, dù trước đó đã uẩn dưỡng đầy đủ linh lực thì ở thời điểm thúc giục vẫn hao phí một lượng lớn linh lực. Đương nhiên đây không phải là khuyết điểm của Tốn Lôi Kiếm Hoàn và Ẩn Linh Sưởng tam phẩm, mà là vấn đề của cá nhân ta." Lục Huyền tự giễu một câu.

Hắn vốn cho rằng tu vi Luyện Khí tầng bảy của mình cũng tương đối khá rồi, trong lòng khó tránh khỏi có chút tự mãn, nhưng sự xuất hiện của hai món bảo vật tam phẩm này lại làm hắn có cảm giác bản thân nghèo đến rớt mồng tơi, chút linh lực ít ỏi này không thể gánh nổi tiêu hao khi sử dụng chúng.

Đương nhiên, đây chỉ là một loại phiền não hạnh phúc mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment