Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng (Dịch)

Chương 144 - Chương 144: Quỷ Diện Thạch Cô!

Chương 144: Quỷ Diện Thạch Cô! Chương 144: Quỷ Diện Thạch Cô!

"Hay cứ thử nhổ lên trồng xuống xem sao!" Lục Huyền thấy nó có hình dạng tương tự như một cây nấm, lại có bề ngoài cổ quái như vậy, trong đầu lập tức nảy sinh ý định nhổ lên lại trồng nó xuống xem sao.

Hắn lập tức thi triển Địa Dẫn Thuật, khiến cho tầng thổ nhưỡng đang bao bọc bên ngoài hòn đá ấy lặng lẽ nứt ra, để lại một vết nứt vừa vặn với viên đá hình nấm này. Hắn tập trung tâm thần vào nó, một ý niệm hiện lên trong đầu.

Lục Huyền vừa đọc vừa cố gắng kìm nén niềm vui sướng trong lòng, nhanh chóng tiêu hóa những ý niệm mới xuất hiện.

【Quỷ Diện Thạch Cô: linh thực tam phẩm, sau khi thành thục có thể gia tăng tốc độ tu luyện một số loại tà thuật nào đó. Lấy oán hồn làm thức ăn, đang ở trong trạng thái ngủ say. Nó cần được đánh thức bằng loại đan dược được luyện chế từ oán hồn bị nghiền nát.】

"Linh chủng tam phẩm!" Suýt chút nữa Lục Huyền đã kinh hô thành tiếng, hắn vội vàng che giấu vẻ vui mừng trên mặt.

Hắn không ngờ mình chỉ nhặt được một hòn đá kỳ lạ ở trong bí cảnh, sau đó vì nhàm chán nên nhổ nó lên, trồng thử xuống đất, lại phát hiện nó chính là một loại linh chủng tam phẩm đang tiến vào trạng thái ngủ đông.

Phải biết rằng, trong số những loại linh chủng hắn đang sở hữu, chỉ có Huyễn Yên La Quả và Giao Đằng là tam phẩm, mà để có được chúng, hắn đều phải thông qua những con đường không bình thường.

"Quỷ Diện Thạch Cô, lấy oán hồn làm thức ăn, cả cái tên lẫn phương thức gieo trồng đều rất âm phủ."

Nhưng trước mắt nó là tam phẩm, cho nên âm hay không âm hoàn toàn không quan trọng.

Hắn đang muốn thu Quỷ Diện Thạch Cô vào trong túi trữ vật, đột nhiên cả người trở nên cứng đờ, vội vàng rụt cánh tay trở về, lại giả vờ lơ đãng nhìn quanh bốn phía.

Có ba người trong nhóm mười mấy Linh thực sư vẫn miệt mài tìm cách xác định Long Tu Thảo bình thường, đang đứng bên cạnh Lục Huyền, còn trong hai gã tu sĩ Luyện Khí cao cấp của Vương gia, chỉ có một mình Lý Kiếm Phong có vết sẹo hình rết trên mặt là đang đứng ở một chỗ cao, quan sát mọi người.

Lục Huyền biết rất rõ, theo danh nghĩa, hai người này đến đây để hộ tống mười mấy vị Linh thực sư, nhưng trên thực tế, đối phương lại có ý giám sát bọn họ, đề phòng Linh thực sư ở giữa kiếm lợi đút túi, âm thầm ngắt trộm Long Tu Thảo nhị phẩm trên sườn núi này.

Lục Huyền vừa nghĩ như vậy, đã không thèm để ý tới Quỷ Diện Thạch Cô đang ẩn nấp trong khe đá nữa, mà đi thẳng qua một bên khác, lấy cớ tìm kiếm Long Tu Thảo bình thường, để ngó nghiêng xung quanh xem có thể phát hiện ra gốc Quỷ Diện Thạch Cô nào khác hay không.

Tình huống sau đó lại khiến cho hắn cực kỳ bất ngờ, bởi vì một lát sau, hắn lại tìm được hai cây Quỷ Diện Thạch Cô, chờ đến khi nhổ lên trồng thử, hắn mới phát hiện hai cây này cũng giống như cây trước, đang ở trạng thái ngủ đông và cần đánh thức bằng oán hồn.

Lục Huyền lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không ổn.

"Theo lý mà nói, vị trí của mấy cây Quỷ Diện Thạch Cô này cũng không được tính là kín đáo, trong khi đám tu sĩ của Vương gia và nhóm Linh thực sư đã ở trong khu vực này không biết bao lâu rồi, sao có thể không tìm ra Quỷ Diện Thạch Cô được? Nhưng vì sao đến tận bây giờ chúng vẫn còn ở lại nơi đây? Chỉ có một khả năng để giải thích cho điều này, đó là tu sĩ của Vương gia cũng không biết hòn đá có khuôn mặt quỷ dị này là vật gì!"

Đoán chừng mười mấy vị Linh thực sư đang có mặt ở đây cũng vậy.

Lục Huyền càng nghĩ càng cảm thấy tình huống này có khả năng xảy ra, vì vậy hắn lập tức nảy ra một kế hoạch.

"Ồ? Đây là cái gì? Sao nhìn quỷ dị như vậy?" Hắn đột ngột kêu lên, sau đó tiện tay, hái một cây Quỷ Diện Thạch Cô từ trong khe đá ra.

Mấy vị Linh thực sư đang ở bên cạnh hắn nghe vậy thì tò mò nhìn sang, tu sĩ mặt sẹo Lý Kiếm Phong đang đứng ở cách đó không xa cũng đưa mắt nhìn về phía Lục Huyền.

Lục Huyền đang cầm Quỷ Diện Thạch Cô, lập tức nhảy vài bước, đi tới trước mặt Lý Kiếm Phong: "Lý đạo hữu, đây là một vật kỳ dị ta vừa tìm thấy trong quá trình đi xác định Long Tu Thảo, nhìn bề mặt của nó mà xem, như một khuôn mặt quỷ dị vậy. Bí cảnh này đã được Vương gia phát hiện và khai khẩn, Long Tu Thảo nơi này cũng đều thuộc về Vương gia nên ta quyết định cống hiến thứ này cho Vương gia."

Lý Kiếm Phong ngắm nhìn Quỷ Diện Thạch Cô trên tay Lục Huyền, từ tốn đáp: "Chỉ là một hòn đá có hình thù cổ quái thôi."

Phải biết rằng, ngay từ lúc tu sĩ Vương gia tiến vào nơi đây, bọn họ đã phát hiện ra sự tồn tại của hòn đá kỳ lạ này rồi.

Ban đầu, bọn họ còn tưởng đó là một món bảo vật quý hiếm, nên đã cầm theo mấy khối mang về Vương gia, tỉ mỉ nghiên cứu một thời gian, thậm chí còn mời tu sĩ chuyên môn giám định các loại bảo vật của Vạn Bảo Lâu đến xem xét, nhưng vẫn không nhìn ra điểm huyền diệu nào.

Hơn nữa, Quỷ Diện Thạch Cô không giống với linh thực linh chủng bình thường, bởi vì nó đang tiến vào trạng thái ngủ đông nên không có dao động linh khí, nhìn chung, nó không có gì khác biệt với những tảng đá trên sườn núi này.

Vì vậy, tu sĩ Vương gia dần dần mất đi hứng thú với nó, chỉ coi nó như những viên đá có hình thù kỳ dị mà thôi.

"Thì ra là thế, ta còn tưởng bảo bối gì tốt cơ! Hóa ra chỉ là đồ bỏ đi." Lục Huyền nghe vậy, trên mặt không nén được thất vọng, lại tùy ý ném Quỷ Diện Thạch Cô trong tay xuống đất.

Hòn đá quỷ dị lăn trên mặt đất, thỉnh thoảng cũng để lộ ra khuôn mặt kinh khủng được tạo thành từ những đường hoa văn kỳ lạ kia.

Đám Linh thực sư ở xung quanh vểnh tai nghe xong, cảm thấy chuyện này chẳng có gì thú vị, lại tiếp tục bận rộn với công việc phân biệt Long Tu Thảo của mình.

Cả buổi chiều trôi qua, tiến độ rất chậm, mà gần như bọn họ cũng không tìm được cách nào tốt để phân biệt Long Tu Thảo bình thường với Long Tu Thảo dị biến.

Trong khoảng thời gian này, cũng có Linh thực sư không ngừng dùng các loại thuật pháp bồi dưỡng linh thực đi kích thích, đã tìm ra một ít râu dài dị biến đang muốn công kích. Nhưng loại phương pháp này tiêu hao rất nhiều linh lực, cũng không đảm bảo được bên trong khu vực kia còn Long Tu Thảo dị biến nào đang ẩn thân hay không.

Gần tới sẩm tối, văn sĩ nho nhã Vương Như Hải đi ra ngoài nửa ngày cũng trở lại nơi trú quân, trên tay còn cầm một bộ thi thể của yêu thú loài sói.

"Thế nào rồi? Có tìm được biện pháp gì hữu hiệu chưa?"

Lý Kiếm Phong lắc đầu, lại đưa mắt nhìn thi thể yêu thú trong tay gã.

"Ta đi ra ngoài gặp được một con yêu thú nhị phẩm nên tiện đường giải quyết luôn, ngoài ra còn phát hiện được vài cọng linh thực nhất phẩm. Thu hoạch cũng không tồi."

Lý Kiếm Phong gật đầu.

Lục Huyền và những Linh thực sư khác đã kết thúc công việc nhận dạng và phân tách, trở về trại ăn tối, sau đó ai về phòng nấy.

Do thời gian ngắn nên doanh trại được dựng tương đối thô sơ, chỉ có thể dùng làm nơi nghỉ ngơi.

Trong bóng tối không thể phân biệt được rõ ràng, lại cộng thêm Long Tu Thảo dị biến đánh lén nguy hiểm hơn ban ngày rất nhiều, bởi vậy trên sườn núi không có tu sĩ nào ở lại, chỉ có một gã tu sĩ Luyện Khí trung cấp của Vương gia phụ trách canh giữ ở khu vực bên ngoài.
Bình Luận (0)
Comment