Chương 145: Lười Biếng!
Chương 145: Lười Biếng!
Phần đông đám Linh thực sư vẫn đang thảo luận về cách phân biệt sao cho nhanh chóng và hiệu quả, còn một số dứt khoát đi về phòng tu luyện.
Lục Huyền tu luyện mấy chu thiên, mới thả Đạp Vân Linh Miêu ra ngoài hóng gió, sau đó nằm xuống giường gỗ nghỉ ngơi sớm.
Đêm khuya thanh vắng, vạn vật chìm trong yên tĩnh.
Lục Huyền vốn đang ngủ ngon lành trên giường gỗ, lại đột nhiên mở mắt, đôi mắt sáng ngời. Hắn nghiêng tai lắng nghe một lúc lâu, linh thức không phát hiện ra điều gì bất thường, sau đó mới yên lặng vận chuyển linh lực, rót vào bên trong Ẩn Linh Sưởng mỏng manh màu vàng sậm trên người.
Ngay lập tức, những sợi tơ trong suốt bên trong Ẩn Linh Sưởng bắt đầu vô thanh vô tức chuyển động thần tốc, bóng dáng Lục Huyền trực tiếp biến mất ngay trên chiếc giường gỗ kia.
Nửa khắc sau, trong phòng lại đột nhiên có thêm một người đang cầm một cây Quỷ Diện Thạch Cô trên tay, khóe miệng khẽ nhếch.
"Tiêu hao gần hết linh lực, mới nhặt về được món đồ bỏ đi này!" Hắn cười khà khà một tiếng, rồi lấy một viên Bồi Nguyên Đan từ trong túi trữ vật ra, nhanh chóng bổ sung linh lực.
Ban ngày, hắn mượn kinh nghiệm từng trải của Lý Kiếm Phong ở Vương gia làm chứng cứ, dán lên Quỷ Diện Thạch Cô cái mác đồ không có giá trị, triệt để đánh tan ý tưởng của nhóm tu sĩ gần đó về hòn đá quái dị này.
Nói thật, lúc làm việc hắn cũng định nhặt chúng lên cho vào túi trữ vật của mình rồi, nhưng để cẩn thận hơn, hắn vẫn một mực chờ đến tận nửa đêm, mới mượn nhờ năng lực ẩn thân của Ẩn Linh Sưởng, để thần không biết quỷ không hay lấy Quỷ Diện Thạch Cô đi.
Hơn nữa, để tránh cho mấy hòn đá quái dị này đồng loạt biến mất sẽ dẫn tới hoài nghi, hắn còn cố ý đi lấy một gốc Quỷ Diện Thạch Cô nằm ở nơi tương đối bí mật.
Còn vài gốc Quỷ Diện Thạch Cô còn sót lại và những cái vẫn chưa phát hiện ra, hắn dự định sẽ lấy lần lượt từng cái một trong khoảng thời gian lưu lại ở nơi này.
"Muốn cầm một khối cũng không dễ dàng mà, nhưng so với giá trị linh thực tam phẩm của nó, đúng là không uổng công ta hao phí tâm tư và tinh lực nhiều như vậy.”
“Nhưng có một vấn đề không nhỏ trong chuyện này, ta chỉ là một Linh thực sư bình thường, an phận thủ thường, đi tìm oán hồn để đánh thức Quỷ Diện Thạch Cô này như thế nào đây?" Lục Huyền nghĩ thầm, sau đó trực tiếp nhét chuyện này vào trong kế hoạch, chờ sau khi rời khỏi bí cảnh sẽ bắt đầu nuôi trồng Quỷ Diện Thạch Cô.
Ngày hôm sau, Lục Huyền dậy thật sớm, tinh thần sảng khoái, sau nửa đêm hắn lại đi sờ mó được một cây Quỷ Diện Thạch Cô, rồi chờ đến sáng hôm tiếp theo, hắn lại bắt đầu tiếp tục một ngày lười biếng, làm việc kém hiệu quả.
Tuy hắn đã có biện pháp phân biệt ra Long Tu Thảo bình thường, cũng biết dưới quá trình kích thích luân phiên của thuật pháp hệ băng và hệ hỏa, râu tơ bên trong Long Tu Thảo đang ở trạng thái biến dị sẽ có biến hóa tương đối rõ ràng, nhưng mấy điều này lại không tiện để lộ ra ngoài, mà bản thân Lục Huyền cũng không muốn phô trương, bởi vậy hắn cứ dứt khoát trà trộn vào đám đông.
Dùng vẻ bề ngoài bận rộn đi lại, nhìn như đang chăm chỉ làm việc, nhưng thực tế lại đi khắp nơi tìm kiếm Quỷ Diện Thạch Cô.
Cuối cùng, bao gồm cả cây lấy được đêm qua, hắn đã tìm được tổng cộng là năm gốc Quỷ Diện Thạch Cô. Niềm vui bất ngờ lớn như vậy, khiến cho hắn càng thêm thỏa mãn trong quá trình lười biếng này.
Trong một đống Long Tu Thảo, hắn ngồi xổm xuống, cầm một sợi râu dài màu đỏ sậm lên, hai mắt nhìn chăm chú vào nó, thỉnh thoảng cũng kiểm tra các bộ phận của Long Tu Thảo, nhưng trên thực tế, tâm tư của hắn đã bay đến chỗ nào rồi.
Đột nhiên một sợi râu dài màu đỏ sậm giống như xúc tu lao ra cực nhanh từ giữa đống Long Tu Thảo rậm rạp, hung hăng tấn công Lục Huyền.
Hắn đã chuẩn bị sẵn từ lâu, trên tay xuất hiện một tấm Kiếm Khí phù nhất phẩm. Linh lực nhanh chóng được dẫn động, chỉ trong nháy mắt, chuỗi hoa văn trên tấm phù lục kia đã phát sinh biến hóa, một luồng kiếm khí sắc bén lạnh đến thấu xương trực tiếp bắn ra, cắt Long Tu Thảo dị biến thành hai đoạn.
"Lực công kích của Long Tu Thảo dị biến này ngang ngửa với tu sĩ Luyện Khí tầng một tầng hai, không đủ để cấu thành uy hiếp quá lớn. Điểm khó khăn duy nhất chính là công kích này cực kỳ bí ẩn, khó lòng phòng bị, khiến cho bản thân luôn trong trạng thái cảnh giác, không thể quá buông lỏng được."
Lục Huyền nghĩ thầm, số lượng Long Tu Thảo rất nhiều, bởi vì không rõ cây nào là dị biến nên bất cứ lúc nào cũng phải giữ vững cảnh giác, nếu không sẽ có nguy cơ bị thương.
Ngay khi hắn định tiếp tục quan sát gốc Long Tu Thảo trước mắt, đột nhiên sáu -bảy sợi râu dài màu đỏ sậm khác lại chui ra từ trong bụi cỏ, giống như những con rắn độc lao về phía Lục Huyền với tốc độ cực nhanh.
Đứng trước nguy hiểm, Lục Huyền vẫn bình tĩnh như thường, trong lòng bàn tay lập tức lộ ra ba tấm Kiếm Khí phù nhất phẩm, đồng thời kích hoạt. Chỉ thấy ba luồng kiếm khí bắn ra theo hình tam giác, trực tiếp cắt đứt sáu - bảy sợi râu dài màu đỏ sẫm kia thành từng đoạn nhỏ.
"Trên người Lục đạo hữu có không ít Kiếm Khí phù nha!" Động tác tiêu diệt mấy cây Long Tu Thảo dị biến của hắn đã hấp dẫn sự chú ý của một vị Linh thực sư bên cạnh, khiến người này cảm thán nói.
Lục Huyền mỉm cười: "Không có cách nào khác, ta không giỏi chiến đấu, lại nghe nói trong bí cảnh này thường xuyên xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Bởi vậy trước khi lên đường, ta đã đặc biệt chuẩn bị không ít phù lục, đề phòng bất kỳ tình huống nào."
‘Thân làm một gã Linh thực sư phổ thông, dùng nguyên nhân vì sợ gặp phải nguy hiểm nên chuẩn bị nhiều phù lục vẫn là tương đối hợp lý nhỉ...’ Lục Huyền lại rót linh thức tiến vào trong túi trữ vật, nhìn rất nhiều phù lục chồng chất lên nhau, trong lòng không khỏi thở dài một hơi nói.
Trong quá trình làm biếng của Lục Huyền, thi thoảng cũng phát sinh vài khúc nhạc đệm nho nhỏ tự như đợt tấn công của Long Tu Thảo đột biến, nhưng hắn đã chuẩn bị đầy đủ nên không bị ảnh hưởng gì.
Một ngày lại trôi qua, mười lăm Linh thực sư đã dùng nhiều phương pháp khác nhau để lọc ra mấy chục cây Long Tu Thảo.
Trong doanh trại, Lý Kiếm Phong đang ngồi trên tảng đá lớn, hai mắt nhắm nghiền không động đậy, giống như một pho tượng điêu khắc. Đột nhiên gã mở mắt ra, bóng dáng Vương Như Hải linh hoạt bay tới trước mặt gã.
"Tiến độ hôm nay thế nào?"
Lý Kiếm Phong chỉ vào một đống nhỏ Long Tu Thảo trên mặt đất, đáp: "Nhóm Linh thực sự không ngừng thử nghiệm thuật pháp bồi dưỡng linh thực, đến cuối cùng cũng hái được những gốc Long Tu Thảo này, nhưng bọn họ lại không dám đảm bảo tất cả chúng đều là cây bình thường, cũng chưa thể xác định được vật chất biến dị xen lẫn vào bên trong Long Tu Thảo."
"Một đám có tiếng mà không có miếng, đúng là hạng người mua danh chuộc tiếng!" Trong lòng Vương Như Hải không khỏi bốc lên chút bực bội và hung tàn, thậm chí trong mắt gã còn lóe lên một tia sốt ruột, không kiên nhẫn.
Vốn dĩ gã mời mười mấy vị Linh thực sư có danh tiếng nhất trong phường thị tới đây, để bọn họ xử lý tốt những cây Long Tu Thảo trước mặt, từ đó mang tới nhiều lợi nhuận cho Vương gia, mà ngay chính bản thân gã cũng thu được chỗ tốt từ trong chuyện này. Ai ngờ tình huống phát sinh lại không như gã dự đoán.