Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng (Dịch)

Chương 146 - Chương 146: Lần Theo Dấu Vết!

Chương 146: Lần Theo Dấu Vết! Chương 146: Lần Theo Dấu Vết!

Đúng là có bọn họ tham gia vào thì quá trình phân biệt, chia tách, ngắt hái Long Tu Thảo bình thường đã nhanh hơn trước kia một chút rồi, nhưng tiến độ này lại được thành lập dưới điều kiện tiên quyết là tiêu hao rất nhiều linh thạch để mời bọn họ đến đây, nghĩ đi nghĩ lại, đến cuối cùng, Vương gia và cả gã nữa, cũng không có lợi lắm.

"Còn không bằng đi vòng quanh bí cảnh nhiều hơn, săn bắt một ít yêu thú." Văn sĩ nho nhã nghĩ thầm trong lòng.

Ba ngày trôi qua trong nháy mắt, Lục Huyền không phát hiện thêm gốc Quỷ Diện Thạch Cô mới nào nữa, trong lúc đó hắn cũng mượn nhờ năng lực ẩn hình của Ẩn Linh Sưởng, để nửa đêm lén lút đi ra ngoài ngắt Quỷ Diện Thạch Cô đang trong trạng thái ngủ đông.

Còn chuyện hái Long Tu Thảo, hắn vẫn biểu hiện khá bình thường, không có gì kỳ lạ, càng chẳng có điểm sai lầm hay quá mức đột ngột nào, chỉ đơn giản là mỗi ngày cung cấp chừng hai - ba cây Long Tu Thảo. Đa số đều là cây bình thường, thỉnh thoảng cũng xen lẫn vào một cây Long Tu Thảo dị biến.

Chạng vạng ngày hôm đó, hắn trở lại trại sau một ngày bận rộn. Khi khoảng cách đi đến doanh trại ngày càng gần, đột nhiên Lục Huyền lại cảm thấy ớn lạnh trong lồng ngực. Cảm giác mát lạnh kia càng lúc càng nặng, khi chỉ còn cách doanh trại chừng ba trượng, cái lạnh buốt ấy đã gần như ngấm vào xương tủy rồi.

Vẻ mặt Lục Huyền dần trở nên ngưng trọng.

Phải biết rằng, trên ngực hắn có đeo một khối ngọc phù trong suốt, đó chính là Vô Cấu Ngọc tam phẩm từng mở được từ Xích Vân Tùng phẩm chất hoàn mỹ.

Sử dụng Vô Cấu Ngọc giúp tu sĩ duy trì tinh thần tỉnh táo, ngăn cản tà ma xâm nhập ô nhiễm, đeo lâu còn thoáng đề thăng linh thức.

Từ khi có được nó cho tới tận bây giờ, hắn vẫn luôn đeo trên người, chưa từng để nó rời xa mình, và nó cũng chưa từng xuất hiện bất cứ trạng thái dị thường nào. Mãi đến tận lúc này mới phát sinh cảm giác lạnh như băng vậy.

Bước chân hắn hơi dừng lại một chút, rồi giả vờ đi dạo, để rẽ vào một khúc ngoặt, trực tiếp đi lệch khỏi quỹ đạo tiến về phía doanh trại.

Khoảng cách giữa hắn và doanh trại càng lúc càng xa, cảm giác ớn lạnh trên ngực hắn cũng càng ngày càng yếu ớt, chỉ còn lại một chút mát mẻ.

"Tám chín phần mười là có tà ma ở trong doanh trại, cũng không biết chúng nó đã xâm nhập vào đó bằng cách nào và thực lực ở trình độ nào."

Tại thời điểm này, kiếm quang Tốn Lôi Kiếm Hoàn liên tục phun ra nuốt vào, co duỗi không ngừng bên trong đan điền Lục Huyền. Mỗi ngày hắn đều dùng linh lực tẩm bổ cho nó, sau khi chuyển thành kiếm khí, bên trong Kiếm Hoàn, hắc phong điên cuồng gào thét, điện quang nhảy nhót không ngừng, kiếm khí càng trở nên sắc bén hơn nhiều. Có thứ này trong người, Lục Huyền đã yên tâm hơn rất nhiều.

Hắn âm thầm suy tính, có viên Tốn Lôi Kiếm Hoàn tinh thông sát phạt này, cộng thêm《 Canh Kim Kiếm Quyết 》 cảnh giới tông sư, cùng đông đảo phù lục nhị phẩm trong túi trữ vật, Ẩn Linh Sưởng, Vô Cấu Ngọc tam phẩm, Hồng Tuyến Châm, Xích Lân Giáp nhị phẩm, lại thêm bí thuật Nhiên Huyết Tiễn… dù bản thân có gặp phải tà ma cấp Quỷ, hắn cũng đủ lòng tin bảo vệ được tính mạng của mình.

Thời gian dài ở bên ngoài doanh trại cũng không phải là một biện pháp, Lục Huyền dừng một lúc rồi chậm rãi đi theo một vị Linh thực sư hoàn thành công việc hơi trễ, cùng nhau trở về doanh trại.

Hắn duy trì nhịp điệu bình thường, thậm chí ăn uống xong, hắn còn đến phòng của một vài vị Linh thực sư nói chuyện phiếm, thỉnh giáo bọn họ một chút tri thức về linh thực.

"Đến đây, về cơ bản, đã có thể xác định con tà ma kia đang ẩn núp trong đám người Vương gia, chỉ không biết ở thời điểm hiện tại, nó vẫn còn ẩn núp trong phòng hay đã xâm nhập vào bên trong cơ thể tu sĩ rồi." Lục Huyền trở về phòng mình, âm thầm nghĩ.

Vừa rồi, hắn đã cố ý đi loanh quanh, nhằm căn cứ vào độ ớn lạnh truyền đến từ Vô Cấu Ngọc, để không ngừng điều chỉnh vị trí của mình, thu hẹp phạm vi, cuối cùng cũng đại khái xác định được con tà ma kia đang ẩn núp trong đám người của Vương gia.

"Nhân lúc mọi thứ còn đang diễn ra như bình thường, phải mau chóng tìm được bóng dáng của con tà ma kia."

Lục Huyền suy nghĩ một lát rồi kéo Đạp Vân Linh Miêu ra khỏi Sinh Sinh Đại. Đạp Vân Linh Miêu vừa đáp xuống đất, hai chỏm lông màu xám trắng trên chóp tai đã rung lên, khẽ kêu một tiếng: "Ngao..."

"Lát nữa ta sẽ đi đến một nơi, chỗ ấy có một con tà ma ẩn giấu. Ngươi thử xem có thể tìm được nó không, nếu tìm được, chỉ cần kêu một tiếng nho nhỏ là được, khi đi tới trước mặt nó, lại co giật một cái, kéo chùm lông trên tai mình xuống, đã hiểu không?"

Đạp Vân Linh Miêu khẽ gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu. Sau đó, nó nhảy lên, trực tiếp đáp xuống vị trí quen thuộc trên bả vai Lục Huyền, được hắn mang theo tiến vào khu vực phòng ốc thuộc về tu sĩ của Vương gia.

"Ngao..."

Con ngươi xanh biếc của Đạp Vân Linh Miêu không ngừng quét qua xung quanh, sau đó khẽ kêu lên một tiếng, Lục Huyền lập tức hiểu được ý tứ của nó. Nó đã tìm được dấu vết tồn tại của tà ma rồi. Hắn vẫn bình tĩnh như thường, nhẹ nhàng bước tới, mỉm cười bắt chuyện với tu sĩ của Vương gia.

Trong lúc này, hắn chợt liếc mắt nhìn sang bờ vai của mình, đã trông thấy chỏm lông màu xám trắng trên đôi tai thính của linh miêu khe khẽ kéo xuống dưới rồi. Chờ đến khi hắn vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, lại bắt gặp Vương Như Hải đang mỉm cười nhìn mình, còn Lý Kiếm Phong vẫn yên lặng đứng phía sau lưng gã.

Đạp Vân Linh Miêu khẽ kêu lên một tiếng nghẹn ngào, bộ lông toàn thân dựng đứng, thân thể cong lên, con ngươi màu xanh biếc một mực nhìn chằm chằm vào Vương Như Hải đang mỉm cười phía trước.

"Lục đạo hữu, đây là linh thú ngươi nuôi dưỡng ư?"

"Đúng vậy, nó vẫn còn trong giai đoạn ấu thú nên ta không yên tâm bỏ nó ở nhà, mới cho vào trong túi linh thú mang đến đây."

Tốn Lôi Kiếm Hoàn bên trong đan điền Lục Huyền vẫn không ngừng xoay tròn, kiếm ý dồi dào, nhưng trên mặt hắn lại nở nụ cười vô cùng ấm áp.

"Con linh miêu này từ nhỏ đã bị nhốt trong nhà, khá là sợ ngươi lạ, vì vậy nó hơi hung hăng khi nhìn thấy hai vị đạo hữu, mong Vương đạo hữu và Lý đạo hữu thứ lỗi. Chỗ này của ta có một ít linh quả mùi vị thơm ngon, mời hai vị đạo hữu nếm thử." Lục Huyền cầm hơn chục viên linh quả màu xanh biếc to chừng ngón tay cái đưa cho hai người bọn họ.

"Được." Vương Như Hải mỉm cười nhận lấy linh quả màu xanh, lại đưa cho Lý Kiếm Phong phía sau mấy quả.

Không biết có phải ảo giác hay không nhưng Lục Huyền chợt có cảm giác nụ cười này của gã rất giống câu "ngoài cười nhưng trong không cười", kiểu như lớp da mặt bên trên căng cứng, kéo lấy phần bắp thịt bên dưới, chứ không phải do bắp thịt động, kéo theo lớp da mặt bên trên.

Hắn chỉ bình thản mỉm cười nhìn hai người Vương Như Hải ăn linh quả, trong lòng có chút chờ mong.

Từ lần trước, sau khi hắn nhổ Long Tu Thảo hái được từ dã ngoại lên, lại trồng chúng xuống, là có thể cảm nhận được trạng thái chi tiết của Long Tu Thảo. Như vậy nếu áp dụng đúng theo phương thức này, có phải hắn cũng đủ khả năng để nuôi dưỡng yêu thú y như thế hay không?

Hơn nữa, nếu yêu thú có thể nuôi dưỡng được thì tà ma có thể hay không?
Bình Luận (0)
Comment