Chương 217: Ghép Đôi Cho Linh Hạc!
Chương 217: Ghép Đôi Cho Linh Hạc!
Lục Huyền đi dạo vòng quanh khu vực này một lượt, bắt chuyện với từng con Linh hạc. Trong một trăm con Linh hạc này, có con tỏ thái độ thân mật, có con vẫn lạnh nhạt, cũng có một vài con Linh hạc tinh nghịch còn quay sang trêu chọc Lục Huyền.
"Bữa ăn đã sẵn sàng, mời đến ăn nào!" Sau khi để Linh hạc tự do chơi đùa một lúc, Lục Huyền đi tới giữa khu vực, há miệng hét to.
Vừa dứt lời, trăm con Linh hạc đã bay nhanh về phía hắn.
Trên mặt đất bày ra rất nhiều thịt linh ốc linh trai đã qua xử lý của Lục Huyền, còn có một số ít linh ngư linh hà, hắn đặc biệt bắt từ dưới nước lên, để cải thiện thức ăn cho những con Linh hạc này.
Trong những ngày này, tất cả những gì hắn làm đều nhằm một mục đích duy nhất chính là khiến cho tinh thần của những con Linh hạc này được thư giãn, để chúng quên đi chức trách cõng tu sĩ di chuyển hàng ngày, không cần phải lo lắng bận rộn từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trăng lên, để chúng trở về với bản tính và phương thức sinh tồn tự nhiên nhất.
Trong đó, ăn uống là một bộ phận tương đối quan trọng.
Trước đây, phần lớn Linh hạc đều phải đi tìm thân rễ và lá non của linh thực ở trong đầm nước, chúng bận làm việc cả ngày đi đi về về, thường xuyên gặp phải tình huống không lấp đầy bụng, càng không cần phải nói đến chuyện thưởng thức món ăn ngon.
Nhưng nhiều ngày qua, Lục Huyền căn cứ vào trạng thái chi tiết của chúng, đã điều chỉnh chế độ ăn uống của Linh hạc, kết hợp đồng đều giữa thịt và rau, đảm bảo nhu cầu thể chất cho chúng, đồng thời cũng hết sức thỏa mãn ham muốn ăn uống của đám nhóc con này.
Hiệu quả rất tốt, ánh mắt của trăm con Linh hạc đã trở nên có sức sống hơn rõ rệt, linh vũ trên thân cũng lấp lánh một mảnh linh quang mơ hồ, giúp chúng trở nên bóng bẩy tươi đẹp hơn trước kia khá nhiều.
"Sau khi ăn xong, chúng ta sẽ cùng vận động một chút, tiêu hóa thức ăn." Hắn chỉ lên bầu trời xanh lam, khóe miệng khẽ cong, cao giọng nói: "Quên hết tất cả phiền não trong lòng đi, hãy thỏa sức bay nhảy nào!"
"Chuẩn bị... Xông lên!"
Mệnh lệnh hạ xuống, một trăm con Linh hạc dùng sức vỗ hai cánh, giống như mũi tên rời cung, bắn thật nhanh lên bầu trời cao.
Trong miệng phát ra tiếng kêu to thanh thúy tràn trề vui sướng, đàn Linh hạc càng bay càng nhanh, càng bay càng cao, chỉ trong chớp mắt chúng đã biến thành những chấm sáng màu trắng trên bầu trời.
Dưới ánh chiều tà, quầng sáng màu vàng cam nhẹ nhàng rơi nghiêng trên người đám Linh hạc, khung cảnh vô cùng hài hòa và tự nhiên.
"Là con hạc cái năm ấy chúng hạc cùng theo đuổi..." Lục Huyền nhìn những con Linh hạc tự do thoải mái, vô tư không lo nghĩ, đang vui vẻ chơi đùa cùng nhau, nhỏ giọng nói.
Một lúc lâu, rất nhiều Linh hạc đều trở lại chỗ ở.
"Hả? Không phải đang luyến tiếc thanh xuân sao? Nhóc con ngươi theo đuổi được thật rồi?" Đợi đến cuối cùng, hắn lại bắt gặp một đôi Linh hạc cùng nhau đáp xuống, hai cái cổ thon dài quấn vào nhau, dáng vẻ chàng chàng thiếp thiếp, ngọt muốn ê cả răng.
Thấy bóng dáng của Lục Huyền, lúc này, đôi Linh hạc kia mới lưu luyến không rời, từ từ tách nhau ra, ánh mắt tràn đầy triền miên lưu luyến, như là cá mắc câu rồi.
"Bây giờ có nhiều Linh hạc như vậy, đoán chừng buổi tối, chúng sẽ chui vào các bụi cây thủy sinh." Lục Huyền thấy vậy, cũng âm thầm cảm thán một câu.
Hắn gọi con hạc đực kia đến, cẩn thận sửa sang lại đống linh vũ trên người nó.
"Thời khắc quan trọng của cuộc đời Linh hạc sắp đến, ta phải chỉnh trang lại y phục cho ngươi, để ngươi có một đêm xuân cả đời khó quên được. Chải tóc cho đại hạc nha..." Lục Huyền khẽ ngâm nga một câu, sau đó tách phần lông vũ trên đầu hạc đực sang hai bên.
"Tựa như cố nhân đến." Hắn nhìn kiểu tóc rẽ ngôi giữa của Linh hạc, khóe miệng không nhịn được lập tức xong lên, để lộ ra một nụ cười mỉm.
Thân thể Linh hạc hơi nghiêng qua một bên, tránh thoát ma chưởng của Lục Huyền.
"Đi thôi đi thôi, chiến một trận sảng khoái nào!" Lục Huyền vẫy vẫy tay với con hạc đực đang đưa lưng về phía mình, nhìn nó bay đến chỗ con hạc cái đằng kia.
Ở phía xa xa, hạc cái đang háo hức ngẩng đầu chờ đợi đối tượng trong lòng mình.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Lục Huyền, đôi Linh hạc nọ lập tức xoắn xoắn xuýt xuýt cùng nhau, rồi chui vào trong đám bèo rong phát triển thật cao gần đó.
"Kíu kíu ~ !"
Lục Huyền vừa mới xoay người, còn chưa kịp rời đi đã nghe được tiếng kêu du dương cao vút truyền ra từ trong bụi bèo rong. Lúc đầu, tiếng kêu to “líu lo như chim oanh trượt vào hoa” ấy liên tục duy trì một đoạn thời gian ngắn, rồi rất nhanh, nó đã chuyển thành "khàn khàn gấp gáp cực kỳ khó nghe", cuối cùng, tất cả âm thanh đều ngưng bặt, không gian lại quay về với tình cảnh "cồn cát cô đơn lạnh giá" ban đầu.
(Mấy đoạn miêu tả âm thanh trong ngoặc kép là lấy từ bài “Tỳ Bà Hành” của Bạch Cư Dị.)
Vào ngày hôm sau, Lục Huyền thức dậy sớm rồi dạo bước đi đến khu vực chăn nuôi Linh hạc của mình, chợt phát hiện sau khi có đôi Linh hạc đầu tiên ghép nối thành công, những con Linh hạc còn lại cũng phát sinh một chút thay đổi không thể giải thích được.
Có vẻ như một thứ gì đó đang được ấp ủ bên trong...
Vừa trông thấy cảnh tượng này, Lục Huyền đã biết thời cơ chín muồi rồi, hắn quyết định thừa thắng xông lên, tổ chức một cuộc xem mắt cực lớn cho Linh hạc, cố gắng tác hợp ghép chúng thành đôi.
Hắn kêu gọi tất cả đám Linh hạc tụ tập lại cùng một chỗ, sau đó nói to: "Hôm nay ta tụ tập các ngươi lại, chủ yếu là muốn tổ chức cho các ngươi một hoạt động, chơi một vài trò chơi nhỏ, để các ngươi có thể hiểu rõ nhau hơn, tiện đà thúc đẩy cảm tình. Trò chơi này có ba phần chủ yếu, phần đầu tiên sẽ thi xem Linh hạc nào nhanh nhất. Đối với các ngươi, có đôi khi phải nhanh, nhưng cũng đôi khi phải chậm, thậm chí còn có lúc cần phải giữ vững tiết tấu ba chậm một nhanh. Hôm nay, chúng ta cùng nhìn xem con nào là Linh hạc nhanh nhất, hãy sử dụng tốc độ của cả đời các ngươi, để tất cả đám Linh hạc ở đây biết rằng con nào mới là Linh hạc bay nhanh nhất đi!"
"Trò chơi thứ hai là hai hạc bốn chân, hạc đực và hạc cái sẽ kết thành một cặp, trói một chân mỗi đứa lại với nhau, sau đó hoàn thành mục tiêu nhiệm vụ. Về phần, con hạc nào không thể ghép đôi thành công, thì cũng không sao, các ngươi có thể hợp tác kết bạn với nhau và cùng tham gia trò chơi nhỏ này."
"Trò nhỏ cuối cùng là kiếm ăn và cho nhau ăn, hãy tìm những loại rễ cây, lá non, linh trai linh ốc từ trong đầm nước, sau đó đút cho đối tượng hợp tác của mình ăn. Tóm lại, hạc cái có thể căn cứ vào biểu hiện của hạc đực qua ba trò chơi kia, để tuyển chọn mục tiêu làm mình động lòng, sau đó cùng nhau bước vào bể tình."
Ngay sau đó, dưới rất nhiều ánh mắt hãy còn mơ hồ của Linh hạc, Lục Huyền lập tức gọi đôi Linh hạc đầu tiên kia lên, sau đó bảo chúng làm mẫu, lần lượt hoàn thành từng trò chơi vừa được hắn định ra, cho những con Linh hạc còn lại xem.
Đám đông Linh hạc nhanh chóng hiểu được quy tắc, bắt đầu cùng nhau chơi đùa, trong đầm nước vô cùng náo nhiệt, thỉnh thoảng lại truyền đến những tiếng kêu to đầy sung sướng.