Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng (Dịch)

Chương 237 - Chương 237: Từ Chối Đi Thăm Dò Bí Cảnh Mới…

Chương 237: Từ Chối Đi Thăm Dò Bí Cảnh Mới… Chương 237: Từ Chối Đi Thăm Dò Bí Cảnh Mới…

"Lục sư đệ rất sảng khoái, cứ yên tâm nếu lần sau lại tìm được trứng trùng hay ấu trùng gì, ta sẽ tới đây quấy rầy sư đệ." Tu sĩ cao lớn tiếp nhận linh thạch, lập tức đứng dậy tạm biệt rời đi.

"Mua con ngươi yêu thú tốn hơn hai trăm linh thạch, lại mua trứng trùng mất hơn một trăm linh thạch, đống linh thạch này tiêu thật là nhanh mà." Lục Huyền cầm cái bình đựng trứng trùng Hắc Giáp Trùng và ấu trùng Ngân Tuyến Bọ Ngựa, khẽ cảm thán nói.

"Một cái dùng để bồi dưỡng Bách Đồng Quỷ Mộc tứ phẩm, một cái bồi dưỡng Huyền Trùng Đằng tứ phẩm, chút tiêu hao này vẫn có thể chấp nhận được."

Sau khi mua con ngươi yêu thú và trứng trùng ấu trùng, linh thạch trên người hắn còn khoảng chừng một nghìn bốn trăm viên, có thể nói, đây là một khoản tiền lớn đối với thời kỳ hắn còn là tán tu, nhưng ở bên trong Thiên Kiếm Tông, lại hoàn toàn không đáng chú ý rồi.

Hắn đi tới khu vực linh điền đang gieo trồng Huyền Trùng Đằng, hạt linh chủng kia vẫn chưa nảy mầm, chỉ là những hạt trứng trùng Ẩn Sí Thiền và linh chủng bị chôn vùi dưới linh nhưỡng kia gần như đã dung hợp vào cùng nhau rồi, nếu nhìn từ bề ngoài, dường như linh chủng và trứng trùng đã có một loại cảm giác hài hòa kỳ dị.

Lục Huyền chọn lựa vài vị trí khác xung quanh hạt linh chủng Huyền Trùng Đằng, rồi thi triển Địa Dẫn Thuật cảnh giới đại thành, thuận lợi đặt trứng trùng của Hắc Giáp Trùng lên bề mặt linh chủng.

Về phần hai con ấu trùng Ngân Tuyến Bọ Ngựa, Lục Huyền vừa mới lấy chúng ra khỏi bình, dường như hai con ấu trùng vốn đang muốn chạy trốn kia lại cảm nhận được điều gì, chúng vội vàng dừng lại phía trên Huyền Trùng Đằng, không ngừng ngửi tới ngửi lui. Sau đó, cả hai con này lập tức dùng đôi chi trước như bạch ngọc, cẩn thận đào xới linh nhưỡng, như muốn tiếp xúc gần gũi hơn với linh chủng Huyền Trùng Đằng.

Lục Huyền không nhìn nổi nữa, đành thi triển Địa Dẫn Thuật, cấp tốc tạo thành một cái thông đạo cho hai con ấu trùng Ngân Tuyến Bọ Ngựa kia. Thông đạo vừa thành, hai con ấu trùng một trước một sau không kịp chờ đợi đã chui vào bên trong, đi xuống phía dưới, có cảm giác như chúng nó đã dính lên hạt linh chủng Huyền Trùng Đằng rồi, chỉ thấy cả hai cứ nằm im thin thít ngay gần hạt linh chủng, không hề nhúc nhích.

"Ẩn Sí Thiền, Hắc Giáp Trùng nhất phẩm và Ngân Tuyến Bọ Ngựa nhị phẩm, hẳn là đủ cho Huyền Trùng Đằng phát triển thời kỳ đầu rồi."

Lục Huyền dò xét một vòng quanh linh điền, sau đó kêu một con Linh hạc, đi đến phía trước Thứ Vụ đường.

Hôm nay, bầu không khí bên trong Thứ Vụ đường còn tưng bừng hơn bình thường rất nhiều, có mấy chục tu sĩ đang đứng phía trước màn sáng khổng lồ, cẩn thận tìm tòi nhiệm vụ.

Lục Huyền dứt khoát vòng qua màn sáng đi về phía sau, hủy bỏ nhiệm vụ con ngươi yêu thú đã tuyên bố lần trước. Tu sĩ tông môn ra ngoài thăm dò và săn giết yêu thú là chuyện thường ngày, nếu cứ treo nhiệm vụ con ngươi yêu thú, Lục Huyền đoán không bao lâu nữa mình sẽ phá sản.

Nữ tu vừa rồi mang tới mười bốn con ngươi, lại cộng thêm một ít đang trên đường đi cũng đủ để bồi dưỡng Bách Đồng Quỷ Mộc một đoạn thời gian khá dài rồi.

Sau khi hủy bỏ nhiệm vụ, Lục Huyền chợt phát hiện số lượng tu sĩ đang đứng phía trước màn sáng khổng lồ ngày càng nhiều hơn, hắn không nhịn nổi, lập tức chạm nhẹ vào một tu sĩ bên cạnh, tò mò hỏi: "Xin hỏi sư huynh, vì sao ta lại có cảm giác bầu không khí bên trong Thứ Vụ đường càng náo nhiệt hơn ngày thườngd rất nhiều vậy, chẳng lẽ đã phát sinh chuyện tốt gì rồi?"

"Ngươi không biết ư?" Tu sĩ thanh niên kia quay đầu nhìn hắn, hơi có chút kinh ngạc hỏi.

"Ngày thường ta vẫn luôn ở trong nhà bồi dưỡng linh thực, rất ít đi ra ngoài nên không rõ động tĩnh gần đây trong tông môn."

"Thì ra là thế." Tu sĩ thanh niên kia gật đầu, thấy Lục Huyền không giống như đang giả vờ, cũng thuận miệng giải thích cho hắn biết: "Có một bí cảnh cỡ nhỏ mới xuất hiện gần đây, vị trí của nó nằm cách tông môn khoảng một nghìn dặm. Theo tin đồn, có đồng môn đã thu được không ít thứ tốt từ bí cảnh kia. Cho nên gần đây nhiệm vụ về bí cảnh kia đã trở nên cực kỳ nóng bỏng, nghe nói tông môn có kế hoạch tổ chức một nhóm sư thúc Trúc Cơ đi vào trong đó triệt để khai mở bí cảnh."

Lục Huyền giật mình hiểu ra, đúng vậy, bên trong bí cảnh mới, hết thảy mọi thứ đều là ẩn số và chứa đầy những khả năng vô hạn.

Khi còn ở bên trong Lâm Dương phường thị, hắn cũng thường nghe những tin đồn tương tự như vậy, ví dụ như người nào thu được công pháp phẩm cấp cao, hay người nào tìm được bảo vật quý hiếm ở bên trong bí cảnh.

Bên trong một bí cảnh mới, khả năng đạt được cơ duyên và bảo vật sẽ lớn hơn bình thường rất nhiều, cũng khó trách những vị đồng môn ở đây lại hưng phấn như thế.

"Sư đệ có muốn cùng đi xem sao không? Có sư thúc Trúc Cơ hộ pháp, dựa vào thực lực của Thiên Kiếm Tông chúng ta, hoàn toàn có thể san bằng cái bí cảnh cỡ nhỏ kia." Khuôn mặt tu sĩ thanh niên lập tức hưng phấn đến đỏ ửng, gã thân thiện gửi lời mời Lục Huyền cùng đi.

"Không được không được, trong linh điền của ta vẫn còn linh thực chưa thu hái, không thể bỏ lỡ giai đoạn chúng thành thục được." Lục Huyền vội vàng từ chối.

Tuy nói có tu sĩ Trúc Cơ hộ pháp cùng đi thăm dò bí cảnh, sẽ cam đam được tính an toàn cho đệ tử trong tông, nhưng ở đâu mà chẳng có nhân tố ẩn giấu, suy nghĩ theo hướng tệ nhất là trong bí cảnh có xác suất cao sẽ xuất hiện yêu thú tam phẩm trở lên hoặc tà ma cấp Quỷ, hơn nữa, ngay cả tu sĩ Trúc Cơ cũng không thể nào che chở cho từng tu sĩ được, nếu sơ ý bỏ sót một người, chẳng may tu sĩ ấy vừa hay đụng phải yêu thú tam phẩm hoặc tà ma cấp Quỷ, thì rất có thể người kia sẽ một đi không trở lại.

Ai có thể đảm bảo nếu hắn đi vào bí cảnh, bản thân sẽ luôn may mắn, không rơi vào trường hợp xấu nhất kia?

Mặc dù trong tay Lục Huyền đang có rất nhiều bảo vật như Vô Cấu Ngọc, Ẩn Linh Sưởng, Tốn Lôi Kiếm Hoàn, hắn có lòng tin sẽ bảo toàn được tính mệnh trước yêu thú tam phẩm, nhưng trong lòng vẫn không có bất cứ ý nghĩ mạo hiểm nào.

"Đợi tu vi tăng lên nhiều hơn chút, có nhiều bảo vật hơn chút, sau đó lại cân nhắc đến chuyện đi ra ngoài." Lục Huyền thầm nói trong lòng.

Hắn cực kỳ bình tĩnh, nhanh chóng bước ra khỏi Thứ Vụ đường, gọi một con Linh hạc và bảo nó chở mình về động phủ. Sau khi chăm sóc tất cả những cây linh thực trong linh điền một lượt, Lục Huyền lại đi tới chỗ linh tuyền, nhấc một con Thiết Ngao Giải đang ở bên dưới tảng đá kỳ lạ trong ao linh tuyền lên.

Hắn đã mở phần thưởng từ quầng sáng do Thiết Ngao Giải hoàn toàn trưởng thành mang đến, nhưng để đảm bảo nguyên liệu nấu ăn được tươi ngon nhất, hắn vẫn giữ lại hai con Thiết Ngao Giải đã trưởng thành kia, nuôi chúng dưới tảng đá kỳ lạ bên trong linh tuyền.

"Chuẩn bị! Chuẩn bị!"

Đạp Vân Linh Miêu nhẹ nhàng đi tới, bàn chân dày như đám mây trắng, ung dung vỗ ngất con Thiết Ngao Giải kiêu căng khó thuần kia. Sau đó, Thảo Khôi Lỗi chậm chạp đi qua đây, dùng hai đoạn dây cỏ màu xám vừa bay ra từ trên thân thể mình, cẩn thận trói chặt Thiết Ngao Giải.

Ấu điểu Phong Chuẩn cũng không đợi Lục Huyền dặn dò, đã chộp lấy sợi dây cỏ và trực tiếp thả Thiết Ngao Giải vào trong nồi.
Bình Luận (0)
Comment