Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng (Dịch)

Chương 274 - Chương 274: Một Công Đôi Ba Việc!

Chương 274: Một Công Đôi Ba Việc! Chương 274: Một Công Đôi Ba Việc!

Trương Sách cầm một quyển sách ngọc thật dày tới, đưa cho hắn.

Trên sách ngọc có ghi chép hơn trăm chủng linh thực, số lượng linh thực nhị phẩm là nhiều nhất, tứ phẩm là ít nhất, hơn nữa chủng loại cũng có rất nhiều hạn chế.

Kiếm Thảo nhị phẩm đã được Lục Huyền trồng trên sơn phong, cùng với Kiếm Khổng Tước hắn từng trông thấy nữ tu ở trong bí cảnh lấy ra, đều không nằm trong danh sách này.

Lục Huyền không ngừng lật xem, đối chiếu và từ từ đưa ra quyết định.

"Trương sư huynh, ta muốn xin một hạt linh chủng tứ phẩm Địa Hỏa Tâm Liên." Hắn chỉ vào một gốc hoa sen đỏ rực đang xoay chầm chậm trên sách ngọc, và nói với tu sĩ thanh niên.

Thân rễ của bông hoa sen này có màu đỏ nhạt, với những đường vân nhỏ bé rậm rạp bên trên, thoạt nhìn có cảm giác thứ này được cấu tạo từ vô số những mảnh tinh thể bất quy tắc màu đỏ nhạt. Phiến lá có màu đỏ rực, mơ hồ có thể nhìn thấy ở khoảng giữa những đường gân lá có một dòng dung nham màu hỏa hồng, lặng lẽ lưu chuyển.

Từ lần trước, sau khi kiếm được rất nhiều tiền từ Thiên Long hồ, Lục Huyền đã từng cân nhắc sẽ mua linh chủng Địa Hỏa Tâm Liên này, nhưng hoàn cảnh ở động phủ lúc đó không thể đáp ứng được yêu cầu gieo trồng trong dung nham nóng bỏng của Địa Hỏa Tâm Liên, nên đến cuối cùng, hắn đành phải lựa chọn Huyền Trùng Đằng tứ phẩm. Tới hiện giờ, trên tòa sơn phong của hắn có một dòng sông dung nham nóng chảy, điều kiện dồi dào, cực kỳ thích hợp để gieo trồng Địa Hỏa Tâm Liên tứ phẩm này.

"Được." Tu sĩ thanh niên liếc mắt nhìn qua một cái, thấy hình vẽ Địa Hỏa Tâm Liên trên sách ngọc đang sáng lên, xác định có sẵn linh chủng nên gật đầu.

"Linh chủng tam phẩm thì... Ta lựa chọn cùng một loại linh chủng là Nguyệt Lâm Thảo." Lục Huyền lại lật sách ngọc, chỉ vào một trang có hình vẽ đang tỏa sáng.

Một gốc linh thảo lặng lẽ hiện lên, linh thảo có màu bạc trắng, cảm giác như có một tầng ánh trăng nhợt nhạt vương vãi ở phía trên, mang đến một loại cảm nhận mông lung mờ ảo.

Chú thích phía dưới linh thảo có ghi rằng: Nguyệt Lâm Thảo thành thục cực kỳ thích hợp dùng để nuôi dưỡng yêu thú, có thể gia tăng tốc độ phát triển cho yêu thú. Điều này thực sự làm Lục Huyền động tâm.

Bản thân hắn gieo trồng Nguyệt Lâm Thảo sẽ nhận được phần thưởng bên trong quầng sáng, mà vừa hay, hắn có thể dùng Nguyệt Lâm Thảo thành thục để nuôi dưỡng yêu thú, càng tạo điều kiện thuận lợi để ôm bắp đùi con Huyền Thiên Bạch Loan kia, đồng thời cũng thu được quầng sáng khi nuôi dưỡng những con yêu thú khác lên cấp.

Có thể nói là một công đôi ba việc.

Trên sơn phong đã có nhiều loại linh thực tam phẩm rồi, hắn tương đối coi trọng Nguyệt Lâm Thảo này, vì vậy mới dứt khoát đổi luôn ba hạt linh chủng tam phẩm đều là Nguyệt Lâm Thảo.

Về phần linh chủng nhị phẩm, hắn suy nghĩ một hồi, cuối cùng đã lựa chọn hai chủng tên là Nghê Thường Thảo và Nhật Hương Quả, mỗi loại năm viên.

Hắn cũng không vội vàng đi lựa chọn phương pháp ngưng luyện linh chủng. Bởi xét cho cùng, Trúc Cơ sơ kỳ chỉ được lựa chọn lác đác có bốn chủng mà thôi, nên cần phải tối đa hóa lợi ích của chúng.

Nói đơn giản là trước khi lựa chọn phương pháp ngưng kết linh chủng, hắn cần phải tính toán xem phần thưởng mình sẽ nhận được từ quầng sáng sau khi linh thực thành thục là gì, rồi tìm loại linh chủng mang lại lợi ích nhiều nhất để nhận lấy phương pháp ngưng kết linh chủng.

Sau khi gieo trồng nhiều linh thực như vậy, hắn cũng lục lọi ra một ít quy luật rồi.

Phần thưởng nhận được bên trong quầng sáng có một chút liên quan nhất định đến bản thân phẩm chủng của linh thực, ngay cả số lượng và loại hình khen thưởng cũng được giới hạn ở một số chủng nhất định, vì vậy, hắn cần phải chọn được loại linh thực có thể mở ra phần thưởng thiết thực nhất.

Sau đó, hắn sẽ dùng phương pháp ngưng luyện linh chủng để gieo trồng trên diện rộng, thậm chí còn dựa vào cải tạo phẩm chủng linh thực để tiếp tục tối đa hóa lợi ích.

Chẳng mấy chốc, tu sĩ thanh niên kia đã cầm hạt linh chủng Lục Huyền yêu cầu tới và giao từng loại cho hắn.

Sau khi Lục Huyền xác nhận số lượng và phẩm chủng chính xác, ngay dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, tu sĩ thanh niên lại tiếp tục đăng ký thông tin tương ứng cho hắn, để phòng ngừa sau này có thể xảy ra những loại tranh chấp không cần thiết.

"Lần này phải đa tạ Trương sư huynh rồi." Lục Huyền ôm quyền cảm kích nói với tu sĩ thanh niên kia.

"Chỉ là chuyện nhỏ, không đáng nhắc đến." Trương Sách cười trả lời.

Lục Huyền đã đạt được mục đích, cũng không ở lại lâu, lập tức rời khỏi nội điện của Tư Nông điện. Khi đi ngang qua ngoại điện, hắn cũng nhân tiện chào hỏi vị tu sĩ lão nông đang trông coi ngoài này. Tu sĩ lão nông Hạ Sâm ngơ ngác nhìn theo bóng lưng xa dần của Lục Huyền, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

"Hạ đạo hữu, ngươi quen biết vị sư thúc Trúc Cơ vừa rồi sao? Thời điểm ngài ấy đi ra ngoài còn qua đây, chào hỏi ngươi một tiếng." Một tu sĩ đang đứng cách đó không xa, lập tức tiến tới, huých vào cánh tay tu sĩ lão nông một cái, tò mò hỏi.

"Khi vị sư thúc đó còn dừng lại ở cảnh giới Luyện Khí, ngài ấy đã từng đến Tư Nông điện mấy lần để trao đổi linh chủng, tất cả những lần như vậy đều do ta tiếp đón." Tu sĩ lão nông cũng không giấu giếm đối phương.

"Vậy cũng coi như có chút giao tình rồi, nói không chừng, vị sư thúc Trúc Cơ kia sẽ vì chuyện ấy mà coi trọng ngươi cũng nên! Nhìn mặt mũi và tuổi tác của sư thúc kia không lớn lắm, tuổi còn trẻ đã đột phá đến cảnh giới Trúc Cơ rồi, đúng là tiền đồ vô lượng." Ánh mắt đang nhìn tu sĩ lão nông của vị đồng môn kia lập tức lóe lên một tia hâm mộ.

"Đúng vậy... Tuổi còn trẻ đã đột phá đến cảnh giới Trúc Cơ..." Tu sĩ lão nông kinh ngạc đáp.

Lão còn nhớ, lúc mới gặp Lục Huyền, đối phương chỉ là một tu sĩ Luyện Khí tầng chín trẻ tuổi non nớt, không ngờ thời gian chưa đến ba năm, người ta đã một đường tấn thăng lên cảnh giới Trúc Cơ rồi! Dù ngay thời điểm đó, hắn đã gần đột phá đến Luyện Khí viên mãn thì loại tiến bộ này cũng cực kỳ đáng sợ.

"Ngươi nói xem, một tu sĩ có thể nhanh chóng đột phá Trúc Cơ như vậy, là có nhân tố nào ảnh hưởng không?"

"Có lẽ do thiên phú của đối phương có tốt, trong một vạn không được một, cũng có khả năng đối phương đã nhận được kỳ ngộ tuyệt thế, hoặc là cả hai nên mới có thể đột phá đến Trúc Cơ trong khoảng thời gian ngắn như vậy."

Tu sĩ lão nông nghe vậy, lập tức lắc lắc đầu nhưng cái lắc đầu này lại nhỏ đến mức khó có thể nhận ra. Lão có chút hiểu biết sơ sơ về thiên phú tu hành của Lục Huyền, nếu xét trong nhóm đệ tử đông đảo của Thiên Kiếm Tông, thiên phú của hắn sẽ được xếp vào nhóm hạ đẳng nhất.

Về phần kỳ ngộ... Theo như lão được biết, thì về cơ bản, Lục Huyền luôn ở trong tông môn bồi dưỡng linh thực, khó có khả năng sẽ vô duyên vô cớ mà đạt được cơ duyên lớn lao bậc này.

"Chẳng lẽ trồng trọt linh thực cũng có thể nhanh chóng gia tăng tu vi sao?" Tu sĩ lão nông tự giễu nói, rồi lập tức lắc đầu, chính lão cũng cảm thấy ý nghĩ này quá nực cười.

Lão nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, thầm quyết tâm phải đuổi kịp bước chân của Lục Huyền càng nhanh càng tốt.
Bình Luận (0)
Comment