Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng (Dịch)

Chương 321 - Chương 321: Dược Viên!

Chương 321: Dược Viên! Chương 321: Dược Viên!

Lục Huyền tăng tốc xuyên qua đống đất đá giống như một con cá bơi trong nước. Trước mắt hắn là bóng tối nhưng hắn lại có một loại cảm giác thoải mái không nói nên lời.

Rõ ràng là lướt đi trong núi đá cứng rắn nhưng chẳng gặp phải một chút trở ngại nào.

"Phù..." Hắn chui ra khỏi nền đất, đưa mắt nhìn về phương xa, vị trí của hắn hiện giờ đã cách ngọn núi đá kia đến mười mấy dặm rồi.

"Không biết sau khi những con yêu thú Song Đầu Cừu Dư kia trở về sào huyệt, chúng sẽ có phản ứng gì. Lần này nhà bị trộm, cũng coi như cho chúng nó một bài học, hi vọng chúng sẽ ghi nhớ kỹ càng."

Về phần lửa giận của yêu thú Song Đầu Cừu Dư có lan đến những đồng môn đi qua đấy hay không, Lục Huyền chỉ có thể chắp tay cầu nguyện bọn họ sẽ được phù hộ mà thôi.



"Lục sư đệ, đã đến cổ điện phúc địa rồi." Liễu Tố với khuôn mặt trắng nõn đang ngắm nhìn tòa cổ điện nguy nga hùng vĩ trước mặt, trong mắt toát lên một tia sốt ruột.

"Ừm." Lục Huyền khẽ gật đầu, sau khi hắn móc sạch sào huyệt của đàn yêu thú Song Đầu Cừu Dư, đã lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy thẳng đến khu vực trung tâm của phúc địa.

Trong khoảng thời gian đó, hắn còn gặp phải một vài con yêu thú không có mắt khác, và hiển nhiên là tất cả chúng đều bị hắn nhẹ nhàng giải quyết xong rồi.

Khi đang tốc hành đến tòa cổ điện này, hắn lại tình cờ gặp được Liễu Tố, cả hai kết bạn đồng hành, có thể chiếu cố lẫn nhau.

Tòa cổ điện trước mắt này nằm ở khu vực trung tâm của phúc địa, nó chính là mục tiêu chính của rất nhiều tu sĩ Thiên Kiếm Tông khi bước vào nơi này.

Thỉnh thoảng bên trong cũng chảy ra vài loại bảo vật quý hiếm như công pháp, pháp khí, đan dược phẩm cấp cao, thậm chí còn ngẫu nhiên sẽ xuất hiện vài món bảo vật cấp bậc ngũ, lục phẩm.

Nhưng muốn tiến vào trung tâm cổ điện lại cần phải xuyên qua tầng tầng trận pháp cấm chế, những đệ tử nội môn bình thường khó mà thuận lợi thông qua những loại khảo nghiệm kiểu này. Chỉ có những ngươi bối cảnh hùng hậu, thiên phú nghìn năm có một, hoặc đã được các vị trưởng bối sư phụ dạy dỗ truyền thụ phương pháp phá giải, thậm chí là tặng cho những món pháp khí phá cấm, mới đủ khả năng vượt qua tầng tầng chướng ngại này thôi.

Hai người Lục Huyền chỉ biết sơ sơ về vị trí cụ thể của nó, nhưng ôm tâm lý may mắn nên tới đây để thử vận may.

Bảo vật, ai có duyên sẽ lấy được.

Sau khi tiến vào cổ điện, hai người nhanh chóng xuyên qua khu vực bên trong. Diện tích cổ điện rất rộng, không biết mặt đất và vách tường được xây dựng từ loại tài liệu gì, chỉ biết khi dùng linh thức thăm dò vào trong đó, sẽ gặp phải cản trở cực lớn, thậm chí còn mất hút, không khác gì thả cho hòn đá chìm xuống đáy biển.

"Dược viên..." Khi đi ngang qua một tòa thiên điện, Lục Huyền không nhịn được vội vàng dừng chân lại. Chỉ thấy phía trên cánh cửa chính bằng thanh đồng của thiên điện này có treo một tấm bảng, lại có hai chữ lớn “Dược Viên” mang phong cách cổ xưa được viết trên tấm bảng kia.

"Lục sư đệ dự định sẽ tiến vào dược viên cổ điện này nhìn xem một chút sao?" Liễu Tố thấy hành vi kỳ quái của Lục Huyền, cũng dừng bước, tò mò hỏi.

"Đúng là ta đang có ý đó. Ta muốn nhìn xem tu sĩ thời xưa đã bồi dưỡng phẩm chủng linh thực gì." Lục Huyền trầm giọng đáp.

"Ta có nghe những vị sư huynh sư tỷ từng tiến vào phúc địa trước đây nói, bên trong dược viên của cổ điện có không ít linh thực, rất nhiều loại trong đó đều là tồn tại tam phẩm. Nhưng nghe đâu, rất nhiều cây trong số này đã biến dị thành yêu thực cả rồi. Nhìn bề ngoài, chúng nó giống hệt linh thực bình thường, nhưng nếu tu sĩ hoặc yêu thú tới gần, chúng sẽ bất ngờ công kích. Bởi vì rất khó phân biệt nên khá nhiều đồng môn đã trúng ám toán, cuối cùng bị thương nặng ở trong dược viên. Lại thêm những khu vực khác ở khắp nơi bên trong phúc địa đều có linh thực tam phẩm, mà chúng lại an toàn hơn dược viên rất nhiều. Vì vậy, số lượng đồng môn tiến vào dược viên ngày càng giảm dần, đến hiện tại gần như không ai lựa chọn nơi này để tiến vào tìm kiếm nữa."

"Thật sao?" Lục Huyền nhìn hai chữ cổ trên tấm bảng, khẽ nói.

Không biết hắn nghĩ đến cái gì, chỉ thấy trong mắt lóe lên một tia quyết tâm, sau đó hắn quay đầu nhìn về phía Liễu Tố: "Liễu sư tỷ, hẳn là ngươi hiểu rõ ta. Ta cực kỳ có hứng thú với linh thực linh thú, ngay cả tu luyện cũng không bằng chúng, nếu đã đến dược viên do cổ tu sĩ lưu lại, đương nhiên ta phải tiến vào tham quan học tập chiêm ngưỡng một phen rồi. Về phần thu được cơ duyên nhiều hay ít, đó chỉ là thứ yếu mà thôi."

"Không ngờ Lục sư đệ lại chuyên tâm với chuyện bồi dưỡng linh thực như vậy, đã thế, hai chúng ta tạm thời chia tay ở đây thôi, sư đệ hãy cẩn thận nhiều hơn." Liễu Tố không định tiến vào cổ dược viên cùng với Lục Huyền, nàng càng nóng lòng muốn đi thăm dò những khu vực khác có khả năng thu hoạch được nhiều cơ duyên bên trong cổ điện hơn, mặc dù rất khâm phục quyết tâm nghiên cứu linh thực nhất đạo của Lục Huyền, nhưng vẫn ra quyết định một cách nhanh chóng.

"Sư tỷ bảo trọng." Lục Huyền ôm quyền với Liễu Tố, rồi xoay người tiến vào trong dược viên.

Sau khi bước vào, cứ như hắn vừa đi đến một thế giới mới vậy.

Diện tích dược viên lớn hơn trong tưởng tượng của Lục Huyền rất nhiều, nhìn từ xa đã có thể nhìn thấy những loại linh thực mọc lẻ tẻ trên tầng thổ nhưỡng màu tro đen kia.

Khóe miệng Lục Huyền khẽ nhếch, đúng là hắn lựa chọn tiến vào dược viên cũng vì trong lòng có vài phần tò mò với nơi này thật, nhưng quan trọng hơn, hắn muốn tìm kiếm cơ duyên, xem có thể tìm được một hoặc hai hạt linh chủng hay không.

Trong toàn bộ phúc địa, chỉ nơi này mới có tỉ lệ xuất hiện linh chủng nhiều nhất.

Cũng không phải tất cả những hạt linh chủng đều sẽ tự nhiên phát triển thành linh thực, bởi vì khả năng sức sống của chúng không ngừng trôi đi, cuối cùng là trở thành phế chủng sẽ càng lớn hơn.

Còn có một vài loại linh chủng, nhất là phẩm chủng cao cấp, bởi vì hoàn cảnh xung quanh không đáp ứng được điều kiện sinh trưởng của nó, cũng có thể do phương pháp bồi dưỡng không đúng, nên nó sẽ dựa vào bản năng để dần dần tiến vào trạng thái ngủ đông. Dùng cách này sẽ giúp chúng làm chậm lại quá trình hao tổn sinh cơ trong thể nội với mức độ lớn nhất, chờ đến thời điểm thích hợp nó sẽ sống lại, mọc rễ đâm chồi, phát triển thành cây.

Quỷ Diện Thạch Cô, loại linh thực Lục Huyền từng thu được bên trong bí cảnh tại Lâm Dương phường thị lúc trước, chính là chủng loại như thế, phải dùng phương thức vò nát âm hồn oán niệm mới có thể đánh thức được loại linh chủng đang ngủ yên kia, sau đó lại bồi dưỡng chúng một cách bình thường.

Hắn đã bước vào dược viên với suy nghĩ như vậy.

"Linh nhưỡng phổ thông, không có gì dị thường.” Hắn ngồi xổm người xuống, dùng ngón tay nhón một nắm thổ nhưỡng màu tro đen nho nhỏ từ dưới lên, cẩn thận cảm nhận linh lực đang chứa đựng trong đó rồi tự lẩm bẩm nói.

"Đúng rồi, nếu nơi này thật sự có linh nhưỡng đặc thù, thì khẳng định là nó đã bị những vị đồng môn tiến vào trước quét sạch tới đáy rồi, làm gì còn đến lượt ta đi thu thập nữa?”
Bình Luận (0)
Comment