Chương 333: Dạy Dỗ Yêu Quỷ Đằng!
Chương 333: Dạy Dỗ Yêu Quỷ Đằng!
"Thơm quá, thơm quá đi, đánh dấu đánh dấu." Trên cây Băng La Quả và Liệt Diễm Quả cũng bị để lại một dấu vết màu xám nhạt.
"Đây là linh thực gì? Ăn vào chắc là ngon lắm đây."
Bên cạnh Phong Lôi Kiếm Thảo, nó cảm nhận được một luồng kiếm khí phong lôi chảy ra từ bên trong Kiếm Thảo, trong lòng không khỏi nảy lên ý nghĩ muốn chinh phục loại cây này.
"Oa! Linh thực tứ phẩm này! Còn có kèm thêm đồ ăn vặt là yêu trùng nữa! Quá chu đáo rồi! Nhất định phải đánh dấu!"
Đến phía trước gốc Huyền Trùng Đằng tứ phẩm, Yêu Quỷ Đằng lập tức nấp trong bóng tối, quan sát thấy rất nhiều con côn trùng không ngừng ra ra vào vào, cùng với hơn chục cái ổ trùng được ngưng kết ngay bên trên thân thể của Huyền Trùng Đằng, càng ngắm, nhánh dây leo nhỏ bé này càng hưng phấn đến nỗi không ngừng nhảy nhót lên.
"Hả? Đây là loại thức ăn gì? Sao còn chưa ăn, đã có cảm giác dường như một thứ gì đó đang muốn mọc ra từ trên cơ thể mình vậy?" Trong mảnh chướng khí màu hồng, dưới sự kích thích của khí tức sắc dục, Yêu Quỷ Đằng nhìn thứ kỳ lạ vừa mới mọc ra trên nhánh dây leo của mình, nghi hoặc nghĩ.
Trên sơn phong, có trồng đủ các loại linh thực phẩm cấp cao quý hiếm làm nó hoa hết cả mắt, tất cả đều giống như một giấc mơ vậy.
"Trước kia, lúc còn ở bên trong dược viên, ta vẫn ăn mấy thứ quỷ quái gì vậy? So sánh với chỗ này, đúng là chúng nó còn không bằng cám bã. Từ dược viên phúc địa đến linh điền sơn phong... Đằng Đằng ta tuyệt đối không quay về nữa..."
Ngay khi cây non Yêu Quỷ Đằng đang say đắm dưới khí tức mê tình của Mê Tiên Đào, linh thức Lục Huyền cũng phát hiện ra chỗ này có điểm gì đó không đúng rồi.
Hắn nhảy lên vài cái rồi đi tới khu vực gieo trồng Mê Tiên Đào. Chỉ thấy bên dưới mảnh chướng khí màu hồng nhạt kia, chẳng biết từ lúc nào trên nhánh dây leo của Yêu Quỷ Đằng màu xám nhạt đã mọc ra những sợi dây leo nhỏ dài giống như xúc tu, những sợi dây leo mảnh nhỏ này đang không ngừng khua khoắng liên tục bên trong chướng khí.
Lục Huyền ngưng tụ tâm thần lên thân Yêu Quỷ Đằng, lập tức nhận ra nó đã rơi vào trong cạm bẫy dục vọng của Mê Tiên Đào rồi.
Mặc dù phẩm cấp của nó cao hơn Mê Tiên Đào tam phẩm đến hai cấp, nhưng dù gì nó cũng mới sinh ra không bao lâu, sức đề kháng có hạn. Linh thực Mê Tiên Đào tam phẩm lại có lực cám dỗ tự nhiên với nó, vì vậy, nó không cẩn thận đã rơi vào tròng rồi.
"Ngươi còn là một đứa bé nha, làm sao lại mọc xúc tu khắp người rồi?" Vẻ mặt Lục Huyền tràn đầy thương tiếc nói, ngay sau đó, hắn lập tức đánh ra một đạo Thanh Tịnh Chú, giáng thẳng lên người Yêu Quỷ Đằng màu xám xịt.
Linh quang trong suốt mênh mông quét qua mỗi một bộ phận trên nhánh dây leo, gần như ngay lập tức, đám xúc tu thật nhỏ kia cùng lúc run lên, rồi vội vàng rụt vào bên trong bản thể của Yêu Quỷ Đằng.
Cây non Yêu Quỷ Đằng cảm nhận được sự hiện diện của Lục Huyền, nó thoáng ngây người vài giây rồi vội vàng bò vào trong ống tay áo hắn.
“Để loại bỏ ảnh hưởng của một loại linh thực, ta đã thi triển Thanh Tịnh Chú lên một loại linh thực khác... Má ơi, nghĩ kiểu gì cũng thấy nó vô cùng quái lạ à nha?" Lục Huyền lắc lắc đầu, lại mang theo cây non Yêu Quỷ Đằng trở về trong đình viện.
Đến đây, hắn kéo Yêu Quỷ Đằng đang quấn chặt quanh cánh tay mình ra, dùng vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nhìn chằm chằm vào nó.
Yêu Quỷ Đằng có sở thích cắn nuốt linh thực và linh chủng, mà bên trong sơn phong của hắn lại gieo trồng nhiều loại linh thực như vậy, nhất định phải dạy dỗ thói quen không được ăn uống bừa bãi cho nó ngay từ lúc còn nhỏ mới được. Nếu chẳng may nó ăn phải một gốc cây non linh thực quý hiếm hoặc một hạt linh chủng phẩm cấp cao nào đó, hắn sẽ đau lòng muốn chết.
"Đứng lên, ta có chuyện muốn nói với người." Thấy Yêu Quỷ Đằng lại có chiều hướng muốn chui vào trong ống tay áo của mình, giọng điệu Lục Huyền trở nên nghiêm nghị hắn.
"Toàn bộ linh thực trên sơn phong này đều do chính tay ta gieo trồng bồi dưỡng, tiêu tốn rất nhiều thời gian và tinh lực. Trước khi chúng còn chưa thành thục, ngươi tuyệt đối không được ăn lung tung. Nếu bị ta bắt được một lần, ta sẽ cắt dây leo trên thân ngươi!" Lục Huyền chỉ vào dây leo Yêu Quỷ Đằng màu xám nhạt, hung dữ nói.
Cây non Yêu Quỷ Đằng nâng một đầu dây leo lên, khẽ gật đầu.
"Nhưng chỉ cần ngươi nghe lời, sẽ không thiếu đồ ăn ngon cho ngươi. Chờ sau khi chúng thành thục, cành lá hay linh quả gì gì đó, nhất định sẽ cho ngươi ăn no."
Hắn vươn tay gõ một cái trên ngọn dây leo Yêu Quỷ Đằng, dây leo màu xám lập tức leo lên dọc theo ngón tay hắn, chui vào ống tay áo.
Sau khi xoa dịu cây non Yêu Quỷ Đằng xong, Lục Huyền lại lấy Sinh Sinh Đại ra, nhẹ nhàng đưa linh lực vào. Gần như ngay sau đó, hai con ấu thú Song Đầu Cừu Dư với đôi mắt ngơ ngác đã xuất hiện trên mặt đất. Chúng dài không đến một thước, lân giáp trên người vẫn còn nho nhỏ mềm mại.
Ngay tại khoảnh khắc chúng nhìn thấy Lục Huyền, dường như hai con ấu thú đã nhận ra hắn chính là ngươi từng bắt chúng ra khỏi sào huyệt. Bốn cái đầu dài mảnh đồng loạt gào thét về phía hắn, tiếng kêu còn ngây ngô non nớt, đã lộ ra một chút ý vị hung dữ rồi.
"Lúc đó, tộc quần của các ngươi huy động toàn bộ lực lượng đi đâu đó, chỉ còn lại hai đứa nhóc còn nhỏ gào khóc đòi ăn nên bị ta gặp phải. Thấy các ngươi đáng thương, không ai chăm sóc nên ta tới giải cứu các ngươi. Đây là cách mà các ngươi đối xử với ân nhân cứu mạng của mình à?" Lục Huyền nhíu mày.
Hai ấu thú vẫn giữ nguyên dáng vẻ hung dữ.
"Đứa nào không gào nữa, ta sẽ cho ăn khối linh khoáng này." Hắn nhẹ nhàng tung hứng một khối linh khoáng màu trắng toát trong tay, dùng giọng điệu đầy dụ hoặc nói với hai con yêu thú Cừu Dư kia.
Khi thấy một con không còn sức gầm to nữa, hắn lập tức đưa linh khoáng tới trước mặt nó. Tiếng răng rắc không ngừng vang lên, chỉ trong nháy mắt, khối linh khoáng cứng rắn kia đã bị cắn nát, khiến cho một cái đầu khác, đang ở gần nó trong gang tấc, lập tức sinh ra cảm giác vừa lạc vào cảnh tượng kỳ lạ…
Nó trợn tròn đôi mắt, lập tức quay sang, dùng ánh mắt tràn đầy phức tạp nhìn một nửa thân hình còn lại của mình.
Có cái đầu thứ nhất làm gương, ba cái đầu còn lại cũng nhanh chóng im lặng.
Chỉ trong một khoảng thời gian cực ngắn, tiếng rắc rắc đã vang lên không ngừng nghỉ.
Lục Huyền thấy hai con ấu thú Song Đầu Cừu Dư đã trở nên thành thật, hắn cũng lập tức bố trí chúng ở cùng một chỗ bên trong vách đá trên sơn phong.
Trên người ấu thú Song Đầu Cừu Dư lóe lên một mảnh linh quang màu vàng đất, hai cặp móng vuốt sắc nhọn của nó chỉ khẽ đào móc vài cái, đã nhanh chóng chui vào trong vách đá.
"Không hổ là Song Đầu Cừu Dư am hiểu độn thổ, dù hai đứa này vẫn chỉ là ấu thú, nhưng đã thể hiện ra thiên phú mạnh mẽ như vậy rồi."
Lục Huyền dùng linh thức xâm nhập vào trong vách đá, nhanh chóng cảm nhận được hai con ấu thú Cừu Dư kia đã xây xong một cái sào huyệt đơn sơ cho mình, trong lòng đã yên tâm hẳn.