Chương 406: Làm Ruộng Trên Hoang Đảo!
Chương 406: Làm Ruộng Trên Hoang Đảo!
"Cuối cùng cũng có thể thả nhóm bảo bối từ bên trong Sinh Sinh Đại ra ngoài rồi."
Chờ sau khi đoàn người Tống Vân rời đi, Lục Huyền lập tức bố trí một cái trận pháp đơn giản, rồi mở Sinh Sinh Đại ra.
Con đầu tiên nhảy ra ngoài chính là Phong Chuẩn mũm mĩm, nó không ngừng vỗ vỗ đôi cánh chim màu xanh nhạt, có thể nhận ra nhóc con này không thoải mái khi ở bên trong kia cho lắm.
Theo sau là Đạp Vân Linh Miêu với những bước đi uyển chuyển, trực tiếp vọt ra khỏi Sinh Sinh Đại, con ngươi xanh biếc bắt đầu liếc nhìn bốn phía, hai chỏm lông xám trắng trên chóp tai nó vô cùng cảnh giác không ngừng chuyển tới chuyển lui.
Yêu Quỷ Đằng theo sát phía sau, sau khi bò ra ngoài, nhánh dây leo màu xám lạnh của nó nhẹ nhàng lắc qua lắc lại. Chờ đến lúc cảm nhận được quanh đây không có dấu hiệu của linh thực tốt trân quý hiếm thấy nào, nó lập tức lộ vẻ uể oải nằm trên mặt đất, bày ra dáng vẻ ‘đời này… ta sống không còn gì luyến tiếc nữa rồi’.
"Phong Lôi Kiếm Thảo! Cứ trồng ở chỗ này đi." Lục Huyền tìm được một khu vực trống trải, trực tiếp thi triển Địa Dẫn Thuật và trồng Phong Lôi Kiếm Thảo vào trong linh nhưỡng.
Kiếm Thảo đã dài đến ba thước, thân kiếm có màu xám đen, thân đứng thẳng tắp, mũi kiếm chĩa lên trời. Vừa trồng xuống không được bao lâu, xung quanh Kiếm Thảo đã tự động xuất hiện những tia Phong Lôi kiếm khí nhỏ bé, chúng trực tiếp xoay tròn, phát ra từng tiếng kiếm ngân rất nhỏ.
"Cần tìm một chỗ râm mát cho Nguyệt Lâm Thảo."
Linh lực trong cơ thể Lục Huyền nhanh chóng dâng trào, khiến cho đám đất đá trong mảnh linh điền trên đảo không ngừng biến hóa. Chừng mấy hơi thở sau, hắn đã dựng lên một cái lều thô sơ, chỉ nhằm mục đích ngăn chặn ánh mặt trời chói chang nóng bỏng chiếu xuống Nguyệt Lâm Thảo. Chờ tới khi màn đêm buông xuống, hắn sẽ dỡ cái lều này ra, để cho cây tha hồ hấp thu ánh trăng.
Tiếp theo là Huyền Trùng Đằng tứ phẩm, hơn chục tổ trùng có kết cấu quái dị trực tiếp liên kết với nhau, vừa lạ lùng vừa hài hòa, hình thành nên một mối quan hệ cộng sinh kỳ dị.
Sau khi trồng xong Huyền Trùng Đằng, Lục Huyền lập tức trồng Tinh Quang Kiếm Thảo tam phẩm và Kiếm Thiên Kiêu tứ phẩm xuống đất, bởi vì hắn còn chưa tu luyện hai loại kiếm quyết tương ứng với Kiếm Thảo đến trình độ tinh thông, cho nên chúng chỉ có thể hấp thu linh khí, tạm thời duy trì sinh cơ.
Ngoài ra, hắn còn trồng thêm mười cây Kiếm Thảo nhị phẩm phổ thông, sau khi chúng thành thục, chủ yếu sẽ dùng để ngưng kết linh chủng và mở rộng quy mô gieo trồng Kiếm Thảo. Sau đó, hắn sẽ dùng lượng lớn linh chủng đời sau đi cải tạo phẩm chủng Kiếm Thảo.
Hầu hết mảnh linh điền trước mặt đều được sử dụng để bồi dưỡng Thủy Huỳnh Thảo. Trước đó, hắn đã ngưng kết được gần một trăm sáu mươi hạt linh chủng Thủy Huỳnh Thảo, đây cũng là chìa khóa trợ giúp Lục Huyền đột phá đến giai đoạn Trúc Cơ trung kỳ chỉ trong một khoảng thời gian cực ngắn.
Tư chất của hắn vốn bình thường, lại thêm linh khí trên Không Minh Đảo tương đối loãng, nếu không có quầng sáng đến từ Thủy Huỳnh Thảo gia tăng tu vi cho hắn, cũng không biết đến ngày tháng năm nào, hắn mới đi hết con đường này rồi thuận lợi đột phá trung kỳ.
Lục Huyền trồng Thủy Huỳnh Thảo xong, lại đi tới phía sau đình viện, nhảy xuống dốc đá, đi sâu vào một cái hang bên dưới, và tìm được một nhánh địa hỏa nhỏ bé.
"Cũng tạm đủ dùng, cùng lắm thì lại dùng Thanh Mộc Nguyên Khí thúc cho chúng chín muồi là xong."
Hắn đặt Địa Hỏa Tâm Liên đã kết kha khá hạt sen màu đỏ nhạt vào trong dung nham nóng bỏng.
Sau khi Địa Hỏa Tâm Liên được dung nham nóng hầm hập cọ rửa hết lần này đến lần khác, sinh cơ cũng khôi phục được khá nhiều, thân rễ và lá sen tỏa ra ánh sáng màu đỏ đậm rạng ngời rực rỡ, chói lọi loá mắt.
"Về phần vài cây linh thực âm phủ này, chẳng cần để ý quá nhiều như vậy, cứ trồng chung một chỗ với những linh thực khác thôi."
Đến lúc này, Lục Huyền mới trở lại linh điền, lấy ba chủng linh thực âm phủ ra.
Hai cây Quỷ Diện Thạch Cô, trên bề mặt đá xám có mọc ra những đường hoa văn kỳ lạ, nhìn kỹ lại sẽ có cảm giác chúng giống hệt một khuôn mặt quỷ dị, có thể hút cạn cả linh hồn người khác.
Kinh Cức Cốt đã phát triển thành một rừng xương trắng nhỏ, những đoạn xương trắng dài mảnh sinh trưởng bừa bãi khắp nơi, bên cạnh chúng còn mọc vô số gai xương thật nhỏ, chi chít rậm rạp, nhìn thoáng qua sẽ có cảm giác lạnh người, tựa như đám này có thể hút một bộ thi hài yêu thú mới mẻ thành cái xác khô chỉ trong trong nháy mắt.
Mấy chục con mắt tà dị đồng thời mở ra trên thân cây khô già như bị lão hóa của Bách Đồng Quỷ Mộc, cả đám cùng nhìn chằm chằm vào Lục Huyền, thậm chí từng con ngươi còn khe khẽ chuyển động. Bên trên một số con mắt này vẫn còn treo con ngươi của yêu thú đã khô không khốc, tất cả đều được hong gió lâu ngày, giống như những chiếc đèn lồng màu xám trắng cũ nát yếu ớt, khẽ đung đưa qua lại.
Một luồng khí mát lạnh truyền đến từ cổ Lục Huyền, đột nhiên cảm giác khó chịu do hàng chục con mắt kỳ dị gây ra đã biến mất không còn đâu nữa.
Hắn tìm một góc hẻo lánh, trồng ba loại linh thực âm phủ này xuống.
Ở Không Minh Đảo này không có Thiên Huyễn Vân Yên Trận tứ phẩm phòng hộ như tiểu viện tại Kiếm Môn trấn, lại thêm tiểu trấn kia vốn nằm gần Thiên Kiếm Tông nên rất khó bắt gặp bóng dáng của tà tu, vì vậy, Lục Huyền không cần phải lo lắng về vấn đề an toàn của linh thực.
Trong Thiên Kiếm Tông, hắn chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ nho nhỏ, chuyện trồng rất nhiều linh thực âm phủ có thể sẽ làm người khác chú ý đến, thậm chí còn khiến bọn họ nghi ngờ về lai lịch và mục đích của hắn.
Nhưng Không Minh Đảo thì khác, với tu vi Trúc Cơ sơ kỳ cộng thêm thân phận đệ tử nội môn Thiên Kiếm Tông, có thể nói, hắn chính là một trong những tu sĩ có quyền lực cao nhất tại nơi này, cũng như tại các hòn đảo xung quanh nơi này, dù bị ai đó phát hiện ra những loại linh thực này, cũng không đáng ngại.
Vì vậy, Lục Huyền chẳng kiêng kỵ gì, cứ dứt khoát trồng những loại linh thực âm phủ như Kinh Cức Cốt này vào cùng một chỗ với những loại linh thực khác.
"Cuối cùng cũng xử lý ổn thỏa mọi thứ rồi, ta đã chuẩn bị bắt đầu sự nghiệp làm ruộng kéo dài ba năm trên đảo hoang rồi."
Mặc dù linh khí linh nhưỡng trên Không Minh Đảo kém hơn Thiên Kiếm Tông rất nhiều, nhưng Lục Huyền vẫn giữ thái độ lạc quan đối mặt với nó.
Trong khoảng mười ngày tiếp theo, hắn một mực đóng cửa không ra ngoài, cẩn thận nuôi dưỡng và chăm sóc rất nhiều loại linh thực bên trong linh điền.
Thời gian này, tu sĩ nho nhã Tống Dục có đến mời hắn tham dự yến hội mấy lần, sau khi Lục Huyền đi được một - hai lần thì lịch sự từ chối lời mời của đối phương và toàn tâm toàn ý, chuyên tâm vào linh thực.
"Kinh Cức Cốt tam phẩm thành thục."
Ngày hôm đó, khi đang dò xét linh điền, Lục Huyền chợt phát hiện thanh tiến độ hơi mờ bên dưới Kinh Cức Cốt đã tràn đầy.
Hắn vui mừng quá đỗi, cẩn thận rút bụi kinh cức được bao bọc bởi một đống xương trắng kia ra.