Chương 407: Bạch Cốt Ma Khôi!
Chương 407: Bạch Cốt Ma Khôi!
Rễ cây ăn sâu vào trong lòng đất. Ở thời điểm nhổ nó ra, hắn có cảm giác như mình vừa khai quật được một đoạn xương trắng âm u còn dính một ít bùn đất, nhìn nó cực kỳ giống bộ hài cốt bị chôn dưới đất, sau rất nhiều năm mới được trông thấy ánh mặt trời.
Lục Huyền ngưng tụ tâm thần trên Kinh Cức Cốt, nhanh chóng có được thông tin chi tiết về nó.
【Linh thực Kinh Cức Cốt tam phẩm, được bồi dưỡng từ tinh hoa hài cốt, có thể dùng làm nguyên liệu luyện chế khôi lỗi cấp cao hoặc là một số pháp khí tà dị về bạch cốt đạo.】
"Phẩm chất tốt, có lẽ chịu ảnh hưởng của lần di dời vừa rồi, lại cộng thêm nó luôn ở bên trong Kiếm Môn trấn, không được ta bồi dưỡng tỉ mỉ, có được phẩm chất bực này đã tương đối khá rồi." Lục Huyền thầm suy đoán nguyên nhân trong đó.
Hẳn là các loại hài cốt phẩm cấp cao như Lục Mục Xích Thiết Hạt, Man Giáp Ngưu … đã đóng góp một vai trò không nhỏ trong chuyện này, bằng không... Rất khó đạt được Kinh Cức Cốt tam phẩm thành thục phẩm chất tốt.
Hắn cất Kinh Cức Cốt đi, lực chú ý lại chuyển lên quầng sáng màu trắng vừa lặng lẽ xuất hiện. Quầng sáng khẽ nhấp nháy, bề ngoài nổi lên rất nhiều hư ảnh hình xương trắng.
Ôm theo cõi lòng đầy chờ mong, Lục Huyền chạm nhẹ vào mặt ngoài của quầng sáng. Trong phút chốc, quầng sáng đã biến thành vô số đốm sáng nhỏ bé tràn vào trong cơ thể hắn.
Một ý niệm chợt hiện lên trong đầu.
【Thu hoạch Kinh Cức Cốt tam phẩm, nhận được bảo vật tứ phẩm Bạch Cốt Ma Khôi.】
Một khối cầu to bằng cái đầu em bé lập tức xuất hiện trong tay Lục Huyền. Thoạt nhìn, sẽ có cảm giác khối cầu mấp mô lồi lõm này vốn được tạo thành từ vô số những đoạn xương trắng nhỏ bé, phát ra quang mang dày đặc.
Lục Huyền ngưng tụ tâm thần trên khối cầu tối tăm kia, chỉ trong nháy mắt đã biết thông tin chi tiết về nó.
【Bảo vật tứ phẩm Bạch Cốt Ma Khôi, cực kỳ cứng rắn, ngang với pháp khí tứ phẩm. Dưới sự khống chế của linh thức, có thể tự do chuyển đổi thành nhiều loại hình dạng.】
【Sau khi linh năng cạn kiệt, cần hấp thu tinh hoa hài cốt của tu sĩ cao cấp hoặc yêu thú để bổ sung.】
"Bảo vật tứ phẩm, còn có thể tùy ý chuyển đổi nhiều hình thái sao?"
Lục Huyền vô cùng vui vẻ ngắm Bạch Cốt Ma Khôi trong tay, tâm niệm vừa động, đột nhiên những chiếc gai xương rậm rạp chằng chịt lại mọc ra từ trên khối cầu xương trắng trên tay hắn.
Gai xương dài chừng nửa mét, sắc bén vô cùng, trông như một con nhím.
Ngay sau đó, rất nhiều đoạn gai xương đột nhiên mềm ra, khối cầu nhanh chóng kéo dài thành một cây thương bằng xương dài hơn nửa trượng.
Lục Huyền cầm thanh trường thương âm u lạnh lẽo kia trên tay, chĩa thẳng mũi thương vào một tảng đá lớn ở phía xa, ý niệm khẽ động.
"Bắn nào! Thần thương!"
Trong chớp mắt, cây thương nọ cấp tốc kéo dài, trực tiếp đâm vào tảng đá với tốc độ ánh sáng. Tảng đá nhanh chóng vỡ tan, những mảnh đá vụn lớn nhỏ bay tán loạn ra bốn phương tám hướng, rơi vãi đầy dưới đất.
"Hiệu quả khá tốt." Lục Huyền híp mắt nghĩ thầm.
Được linh thức của hắn khống chế, khối cầu xương trắng liên tục biến đổi thành nhiều hình dạng khác nhau như kiếm xương, thương xương, cùng với mũi tên xương bay khắp bầu trời, để hắn thỏa thích chơi hồi lâu.
Thời gian ở trên đảo trôi qua cực nhanh, lúc đầu Tống Dục còn không quen, đến giờ cũng dần dần quen thuộc với mọi hành vi của Lục Huyền. Lão chỉ lưu lại một tấm Truyền Tấn phù ở nơi này, dùng làm phương tiện liên lạc trong các tình huống khẩn cấp, chẳng hạn như hải thú tấn công hòn đảo, hay có tà tu hoặc tà ma nào đó xâm nhập Không Minh Đảo. Thời gian còn lại, lão chỉ để Tống Vân làm trung gian qua lại, báo cáo với Lục Huyền những chuyện xảy ra gần đây trên đảo.
Lúc rảnh rỗi, Lục Huyền sẽ chỉ điểm công pháp kiếm quyết cho Tống Vân, bởi vì hắn gieo trồng Kiếm Thảo đã nhiều năm, lại cộng thêm bản thân từng hấp thu mấy gói kinh nghiệm kiếm ý, nên trên phương diện kiếm đạo, hắn cũng được coi là khá tinh thông.
Được hắn thuận miệng chỉ điểm mấy chỗ, Tống Vân đã tiến bộ rất nhiều về kiếm thuật.
Cuộc sống trải qua vừa đơn giản vừa phong phú.
…
Tại một tòa nhà cao tầng hướng ra biển trên vùng hải vực khôn cùng.
Tòa nhà này cao hơn trăm trượng, trên đỉnh cao nhất có hai tu sĩ với phong thái phi phàm đang đứng thẳng.
Đó là một nữ tử có khuôn mặt sắc sảo và một thanh niên khí chất biếng nhác, đều đang ở cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ.
Lúc này, trong tay người thanh niên đang cầm một chiếc cần câu dài mười mấy trượng, không rõ dây câu được làm từ loại nguyên liệu gì, chỉ thấy hoa văn trên sợi dây câu dài mảnh gần như không thể nhìn rõ, chỉ biết rằng, khi để nó dưới ánh nắng chiếu rọi, thứ này sẽ tỏa ra một tia sáng màu trắng bạc.
Bỗng nhiên cần câu buông thõng xuống.
Vẻ mặt thanh niên lười biếng không thay đổi, một tay gã nắm chặt cần câu đang có sức giật to lớn, bắp tay đầy cơ thoáng co giật, trực tiếp vung cần về phía sau.
Một con cá chép dài hai trượng đã bị móc trên lưỡi câu to bằng cổ tay người lớn. Con cá chép này có hình thù khá kỳ dị, thân thể thon dài, khá tương tự với Giao Long, sợi râu cá không ngừng nhảy nhót, vùng vẫy giữa không trung.
"Thạch đạo hữu đúng là người lão luyện, lại có thể dễ dàng câu được một con Long Lý nhị phẩm quý hiếm như vậy." Nữ tử sắc sảo đứng bên cạnh, khẽ liếc nhìn con cá chép lớn, mặt không biểu cảm lạnh lùng khen ngợi một câu.
"Ha ha, Chu đạo hữu quá khen. Không uổng công ta dùng thủ đoạn đặc biệt để luyện chế ra được một cái cần câu có thể so với pháp khí, lại dùng thịt yêu thú tam phẩm làm mồi nhử, cho nên mới may mắn câu được một con Long Lý quý hiếm như thế. Xem chừng nó nặng khoảng hơn năm trăm cân." Thanh niên được gọi là Thạch đạo hữu kia khẽ ước lượng sức nặng từ chiếc cần câu trong tay, rồi vừa cười vừa nói.
"Chút nữa ta và Chu đạo hữu cùng trở về đảo, nếm thử hương vị của con Long Lý này."
"Mỗi ngày Thạch đạo hữu đều tới bờ biển câu hải ngư như vậy, thực sự không lo lắng về đệ tử nội môn mới tới Không Minh Đảo kia sao?" Nữ tử sắc sảo nhàn nhạt nói.
"Ồ? Đệ tử nội môn Thiên Kiếm Tông mới tới à? Ngày nào ta cũng ở bên bờ biển, đã lâu rồi không chú ý tới tin tức bên kia." Thanh niên lười biếng khẽ ồ một cái, rồi đưa mắt nhìn về phía nữ tu.
"Hắn đã đến đây được hơn nửa tháng rồi."
"Tình hình người mới tới kia thế nào? Có ngang ngược bá đạo như tên Tiết mọi rợ trước đó không?" Thanh niên nọ chầm chậm thu sợi dây câu có vẽ phù văn kia về, thuận miệng hỏi.
"Tính cách không giống nhau, có thể nói là hai thái cực, điểm chung duy nhất là quái dị như nhau."
"Hửm, quái dị như thế nào?"
"Theo tin tức truyền đến từ Không Minh Đảo, tuổi tác của tu sĩ mới tới đóng giữ vô cùng trẻ, hắn vừa mới đặt chân lên đảo, đã lập tức yêu cầu Tống gia tìm kiếm một mảnh linh điền cho hắn." Nữ tu sắc sảo cực kỳ thông thạo tin tức, chậm rãi nói.
"Tìm linh điền? Chẳng lẽ tu sĩ mới tới đóng giữ này là một Linh thực sư?" Trong mắt thanh niên biếng nhác lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó cười nói.
"Chắc vậy, trong vòng nửa tháng qua hắn luôn ở trong linh điền, rất ít khi đi ra ngoài, thậm chí đảo chủ Tống Dục của Không Minh Đảo có đến mời mấy lần cũng không ngoại lệ.”
"Đúng là rất hiếm lạ, nhưng thân là Linh thực sư, chắc hẳn người này không quá am hiểu đấu pháp, ta đoán đối phương đến đây chỉ để cho có mà thôi."