Chương 408: Chỉ Là Một Tên Linh Nông Mà Thôi!!!
Chương 408: Chỉ Là Một Tên Linh Nông Mà Thôi!!!
Thanh niên kia nói xong, lập tức kéo con Long Lý to lớn kia lên, rồi ném nó xuống tấm ván trên nóc tòa nhà cao tầng.
Rất nhanh đã có hai tu sĩ Luyện Khí cao cấp chạy tới, trói chặt con Long Lý bằng một món pháp khí loại dây thừng.
Linh thực phẩm cấp thấp thì không sao, phương thức đào tạo đơn giản, chu kỳ trưởng thành khá ngắn. Nhưng linh thực phẩm cấp cao, lại cần tu sĩ hao phí rất nhiều sức lực và thời gian bồi dưỡng đi chúng, vì vậy, quá trình này rất có thể sẽ làm ảnh hưởng đến chuyện tu hành hàng ngày.
Ngoài ra, trong quá trình tiếp xúc với vài ba loại hoa cỏ kia, rất dễ tạo thành tính tình thích ổn định yên lặng.
Cho nên, trong quan niệm phổ biến của hầu hết các tu sĩ, những tu sĩ chú trọng vào linh thực thường không giỏi chiến đấu, tính cách tương đối ôn hòa.
"Chỉ là một tên linh nông mà thôi."
Ngươi thanh niên kia lại cầm một miếng thịt yêu thú vàng óng ánh từ trong túi trữ vật ra, trực tiếp móc lên lưỡi câu, lại dùng sức vung cần, để mồi câu chìm xuống mặt nước gợn sóng.
Sau khi nghe nói Lục Huyền chỉ là một Linh thực sư, có hứng thú với bồi dưỡng linh thực, thái độ của thanh niên lười biếng kia đã thay đổi rất nhiều, trình độ coi trọng của gã dành cho Lục Huyền cũng trực tiếp giảm xuống hai cấp bậc.
"Dẫu sao người nọ cũng là tu sĩ Trúc Cơ đi ra từ Thiên Kiếm Tông, Thạch đạo hữu chớ coi thường." Nữ tử sắc sảo nặn ra một nụ cười mỉm, tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng có phần đồng ý với quan điểm của thanh niên lười biếng kia, hơi xem thường tu sĩ đóng giữ mới tới của Thiên Kiếm Tông.
…apptruyen...
Không Minh Đảo.
Sáng sớm, mặt trời màu đỏ hồng vừa mới mọc, vầng hào quang vạn trượng vương vãi khắp nơi, thổi tới mùi gió biển mằn mặn.
Lục Huyền thức dậy sớm để kiểm tra tình hình sinh trưởng của từng gốc linh thực trong linh điền.
Thủy Huỳnh Thảo đã mọc ra những cái chồi non hẹp dài, lá non có màu xanh da trời nhạt, trên phiến lá điểm xuyết vài chấm huỳnh quang như đang gọi nhịp với mặt biển xanh đậm xa xa.
Hơn một trăm gốc Thủy Huỳnh Thảo chiếm phần lớn diện tích linh điền, sinh trưởng trong hoàn cảnh thủy linh nồng đậm như Không Minh Đảo, mặc dù chúng mọc không được tốt bằng khu vực bên trong Thiên Kiếm Tông, nhưng mỗi bụi Thủy Huỳnh Thảo ở nơi này đều được tưới tắm đầy đủ.
Linh lực trong cơ thể Lục Huyền bắt đầu khởi động, khoảng trời phía trên Thủy Huỳnh Thảo xuất hiện những đám mây mỏng, vô số sợi linh vũ thi nhau rơi xuống phiến lá màu xanh nhạt.
Ánh huỳnh quang trên phiến lá càng thêm nồng đậm, như thể chúng đang tham lam hấp thu linh vũ, trong lúc lập lòe tỏa sáng, trông chẳng khác gì mặt biển lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Sau khi Lục Huyền bồi dưỡng xong hơn một trăm gốc Thủy Huỳnh Thảo, hắn lại tiếp tục đi xem xét nhóm linh thực còn lại bên trong linh điền.
Mười cây Kiếm Thảo nhị phẩm phổ thông đã trồi lên khỏi mặt đất, trông như mười thanh tiểu kiếm dài mảnh cắm xuống đất, lại đứng thẳng lên, khiến người ta cảm nhận được ý chí quyết tâm tản ra từ bên trong cây.
Bên cạnh nó, mặc dù Tinh Quang Kiếm Thảo tam phẩm được trồng sớm hơn, nhưng vì phẩm cấp cao hơn, năng lực khống chế 【 Tinh Quang Kiếm Quyết 】 của Lục Huyền chỉ miễn cưỡng xem như nhập môn, vì vậy tiến độ sinh trưởng không khác Kiếm Thảo phổ thông quá nhiều.
Về phần Kiếm Thiên Kiêu tứ phẩm, đến hiện tại, nó vẫn bị chôn vùi trong lớp linh nhưỡng nông bên dưới, chậm rãi hấp thu linh khí để duy trì sinh cơ.
Dù đều là cây non, nhưng Tinh Quang Kiếm Thảo lại có sự khác biệt rõ rệt so với Kiếm Thảo phổ thông, trên bề mặt lá cây xám đen có lác đác vài điểm tinh quang, không ngừng vận chuyển theo một quỹ đạo cực kỳ khó hiểu, toát lên ý vị huyền ảo bí ẩn.
Lục Huyền càng nhìn càng thích, khóe miệng nhếch lên, hắn cong ngón tay búng nhẹ trên đỉnh Tinh Quang Kiếm Thảo dài ba tấc. Tiếng kiếm ngân leng keng rất nhỏ lập tức vang lên.
Thoạt nhìn Tinh Quang Kiếm Thảo có vẻ yếu đuối mong manh, nhưng nó lại nhất quyết không chịu uốn cong, vẫn đứng thẳng tắp, không ngừng đung đưa qua lại dưới lực tác động đến từ Lục Huyền, phải mất một lúc lâu nó mới bình ổn lại được.
Lục Huyền thấy vậy, không khỏi nổi lên tâm tư trêu đùa, thỉnh thoảng hắn lại búng phần trên của Tinh Quang Kiếm Thảo.
"Kíu kíu." Một tiếng kêu to véo von truyền đến, Phong Chuẩn vỗ phần phật đôi cánh chim màu xanh nhạt rộng lớn, nhanh như chớp lao từ đằng xa tới, trên móng vuốt còn quắp theo một con yêu cầm nhất phẩm.
"Lần này đến Không Minh Đảo, ngươi là đứa vui vẻ nhất rồi." Lục Huyền cười nói nhìn Phong Chuẩn đang xum xoe bay về phía mình cùng với một con yêu cầm, hắn vươn tay xoa xoa cái bụng mềm mại của nó.
Ở trong Thiên Kiếm Tông, bởi vì nội tông có trận pháp cấm chế bao quanh, Lục Huyền rất sợ Phong Chuẩn không cẩn thận đụng phải cấm chế, nên vẫn nuôi dưỡng nó ở trong sơn phong.
Kiểu nuôi dưỡng này đã hạn chế bản tính ưa thích tự do của Phong Chuẩn vốn nổi tiếng về tốc độ, thỉnh thoảng sẽ khiến nó cảm thấy không được thoải mái.
Sau khi tới hòn đảo này, Lục Huyền đã để nó tự do bay lượn trong vùng biển gần đây. Mặc dù Phong Chuẩn còn chưa hoàn toàn trưởng thành đến trình độ nhị phẩm, nhưng xét cho cùng, nó cũng có ưu thế trên không, lại nổi tiếng về tốc độ, nên Lục Huyền cũng không lo lắng lắm về vấn đề an toàn của nó.
"Lục tiền bối!" Đột nhiên một giọng nói trong sáng của thiếu niên từ ngoài viện vọng vào.
Chẳng mấy chốc, bóng dáng Tống Vân đã xuất hiện trước mắt Lục Huyền, trên tay cậu còn cầm theo một cái hộp đựng thức ăn, bên trong chứa đầy linh quả linh nhưỡng, thậm chí còn luôn luôn có Không Minh linh ngư được nấu nướng bằng nhiều cách khác nhau.
Tiếp xúc với Lục Huyền được một đoạn thời gian, sau khi biết Lục Huyền không khó ở chung, Tống Vân cũng khôi phục lại một chút tính tình trẻ con của mình, không còn gò bó như lúc ban đầu nữa.
Lục Huyền lại làm theo thường lệ, hắn bắt đầu kiểm tra và chỉ bảo kiếm thuật cho Tống Vân.
"Không tệ, kiếm thuật ngày càng tinh xảo, cứ duy trì tốc độ phát triển như vậy sẽ có hy vọng không nhỏ thành công bái nhập vào Thiên Kiếm Tông." Hắn thuận miệng khen một câu.
"May mà có tiền bối dốc lòng chỉ điểm." Tống Vân kính cẩn đáp, nhìn những cây linh thực mọc xanh tươi um tùm ở cách đó không xa, con ngươi khe khẽ chuyển động.
"Tiền bối, ta có một tiểu muội cũng yêu thích linh thực linh thú giống như ngài, mỗi ngày ngoại trừ tu luyện, muội ấy đều dành thời gian để bồi dưỡng linh thực và nuôi dưỡng linh thú."
"Ồ? Thật sao? Mau dẫn ta đi xem một chút." Lục Huyền nghe vậy, trong lòng cũng có thêm mấy phần tò mò.
Từ khi hắn đi đến Không Minh Đảo này, vẫn một mực đóng cửa không ra ngoài, chỉ lúc vừa đến, mới dành thời gian đi loanh quanh một chút, tìm hiểu sơ qua về vài loại linh thực linh thú đặc trưng trên hải đảo chứ chưa có thời gian nghiên cứu sâu hơn, hiện giờ nghe được lời này của Tống Vân, trong lòng lập tức nảy lên suy nghĩ muốn đi qua xem sao.
"Vâng, mời tiền bối đi theo ta." Tống Vân dẫn Lục Huyền đi vòng vèo, vượt qua chừng bảy - tám khúc cua, mới đến phía trước một gian đình viện.
Sau khi Tống Vân đứng bên ngoài hô to hai câu, một thiếu nữ ở lứa tuổi dậy thì đã đi ra nghênh đón.
Khuôn mặt thiếu nữ này khá tròn trịa với ngũ quan tinh xảo, lộ rõ những nét đáng yêu chỉ có ở độ tuổi này.