Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng (Dịch)

Chương 464 - Chương 464: Nổ Mạnh Là Nghệ Thuật!

Chương 464: Nổ Mạnh Là Nghệ Thuật! Chương 464: Nổ Mạnh Là Nghệ Thuật!

"Những con huyết trùng này đều do đạo hữu nuôi dưỡng sao?" Lục Huyền cầm Phong Lôi Kiếm trên tay, một mảnh kiếm quang đen đậm ùn ùn bắn ra, nghênh đón vô số con huyết trùng đang bay đến.

"Đúng vậy, các hạ sẽ nhanh chóng trở thành chất dinh dưỡng cho những con linh trùng này của ta rồi." Tu sĩ huyết bào cười nham hiểm, pháp bào đỏ như máu lại bay phấp phới, vô số những con huyết trùng ùn ùn tuôn ra từ bên trong.

"Những con huyết trùng này tên là Huyết Ngưng Âm Trùng phải không? Cách đây không lâu, ta đã giết khá nhiều con ở trên đảo. Trong số chúng, có một con vô cùng lớn, đã bị ta dùng lửa nướng lên. Tiếng nướng vang lên tí ta tí tách, thơm đến khó mà miêu tả nổi." Lục Huyền vừa đối phó với Huyết Ngưng Âm Trùng, vừa lộ vẻ hồi tưởng trên mặt, tựa như hắn vẫn đang đắm chìm trong niềm vui khi nướng trùng vương.

"Là ngươi đã giết một con trùng vương của ta!" Tu sĩ huyết bào nghe vậy, lập tức giận đến tím mặt.

Trước đó, gã từng thả Huyết Ngưng Âm Trùng đi tới ký sinh và hút huyết dịch trên người tu sĩ ở quần đảo, vốn tưởng rằng sẽ không có ai cảm nhận được sự tồn tại của huyết trùng. Ai ngờ, Huyết Ngưng Âm Trùng thả ra ngoài lại bị người ta giết sạch, trong đó còn bao gồm một con Huyết Ngưng Âm Trùng Vương cực kỳ trân quý!

"Dám giết trùng vương của ta, vậy thì ngươi trả giá bằng chính máu của mình đi!" Chiếc pháp bào màu máu nhanh chóng căng ra, chỉ trong chớp mắt lại có lượng lớn huyết dịch cuộn trào mãnh liệt, phun đến như sông vỡ bờ.

Chỉ trong chốc lát, biển máu đã tràn ngập bên trong ngọc thất, vô số huyết trùng dài mảnh chìm chìm nổi nổi, lúc ẩn lúc hiện trong huyết hà.

"Nguy rồi!" Lão giả lưng gù vốn đang chật vật đối phó với đám thi khôi đông đảo, đột nhiên trong lòng run rẩy, miệng tru lên một tiếng dài. Chỉ thấy hơn chục con quỷ anh bên cạnh lập tức lộ vẻ hung dữ, đồng loạt quay trở lại, đi tới vây quanh lão giả kia. Hàm răng nanh trắng bệch của chúng hung hăng cắn thẳng vào phần cổ, gương mặt và khắp nơi trên lồng ngực lão.

Trong phút chốc, hơn một nửa tinh huyết trong cơ thể lão đã bị rất nhiều quỷ anh hút đi. Tất cả đám quỷ anh đều tươi cười rạng rỡ, thanh quang tuôn trào trên thân thể, chúng quấn lấy lão giả lưng gù, mang theo oán khí vô tận, trực tiếp phá vỡ vòng vây của đám thi khôi và biến mất chỉ trong nháy mắt.

Lục Huyền không để ý tới hành vi của lão giả lưng gù, vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh nhìn chằm chằm vào biển máu giữa không trung, khóe miệng khẽ nhếch.

"Khoảnh khắc này cũng giống như khoảnh khắc đó. Biển máu âm trùng hoành hành, hỏa châu nổ nướng yêu trùng!"

Hắn vừa dứt lời, gần hai mươi viên thạch châu màu đỏ đậm đã rơi vào trong biển máu. Tất cả Bạo Viêm Châu trên tay đồng loạt nổ tung.

"Đoàng đoàng đoàng!" Lục Huyền hé môi, mô phỏng âm thanh nổ mạnh của chúng.

Chỉ thấy từng làn sóng hỏa diễm đỏ đậm bốc lên, huyết dịch tung bay khắp nơi trên bầu trời, trộn lẫn với thân thể không lành lặn có kích thước dài ngắn khác nhau của Huyết Ngưng Âm Trùng.

"Nổ mạnh là nghệ thuật!" Lục Huyền nhìn luồng hỏa diễm màu đỏ rực đang cháy hừng hực trong biển máu. Cảnh tượng này, mang đến cho hắn cảm giác tương tự như lúc bản thân dùng pháo nổ làm nước ao bắn tung tóe lên ở kiếp trước.

Gần hai mươi viên Bạo Viêm Châu tam phẩm, đồng thời bộc phát trực tiếp đánh ra uy thế kinh người, chúng hung hăng nung khô biển máu cuồn cuộn lúc trước, cũng đốt toàn bộ những con huyết trùng lớn nhỏ bên trong thành tro đen.

"Ai chà, vị đạo hữu kia, lần trước ta cũng nướng huyết trùng của ngươi như thế này đấy. Nhưng hỏa lực lần này có vẻ mạnh hơn chút, không cẩn thận đã nướng cháy chúng rồi, mong đạo hữu thông cảm cho ta." Trên mặt Lục Huyền hiện lên vẻ áy náy. Hắn nhìn tu sĩ huyết bào đang sững sờ như hóa đá, mỉm cười nói.

Máu trong pháp bào trên người tu sĩ nọ đã nhạt dần, kéo theo cả thân thể của gã nữa, mơ hồ mang đến một loại cảm giác chật vật thê lương.

"Nếu đạo hữu đã đau lòng như vậy, ta sẽ tiễn ngươi xuống cùng với linh trùng của ngươi luôn nhé!"

Lời nói vừa dứt, một luồng kiếm quang đen tuyền khổng lồ, lập tức tấn công từ phía sau lưng tu sĩ.

Phần lớn thần thông và thủ đoạn của tu sĩ huyết bào đều nằm trên loại huyết trùng này, giờ bị Lục Huyền hạ vốn gốc, dùng gần hai mươi viên bảo vật tam phẩm oanh tạc gã không góc chết, tất cả đám huyết trùng kia đã biến thành hư vô rồi.

Tâm thần gã khó tránh khỏi sẽ rơi vào trạng thái ngơ ngác. Nhìn thấy kiếm quang sâu thẳm bay tới trước mặt gã, một bộ khôi lỗi hình người màu xám xanh chợt lóe lên, ngăn ở phía trước tu sĩ huyết bào.

"Ngươi còn không tỉnh lại, muốn ngoan ngoãn chịu chết sao?" Giọng nói âm u lạnh lẽo vang lên trong thức hải tu sĩ huyết bào.

Trong nháy mắt, tu sĩ huyết bào đã tỉnh táo lại, một lá kinh phiên tối tăm, trực tiếp bay lên kèm theo những cơn gió ớn lạnh, vô số oan hồn từ bên trong, ào ào tuôn ra ngoài.

Lục Huyền thấy vậy, tâm niệm vừa động, kiếm quang màu đen thẫm cũng theo đó mà phát sinh một chút biến hóa.

Chỉ trong phút chốc, chúng đã hóa thành vô số những con cú màu đen nhánh, bay lượn cực nhanh trong gió lớn, trên cánh chim còn thấp thoáng lôi quang.

Khi oán hồn tiếp xúc với kiếm quang, có cảm giác chúng đã từng trạng thái vô hình, biến thành bong bóng, đùng một cái là vỡ tan.

Hàng chục hàng trăm luồng Thiên Kiêu kiếm khí hung hăng xông tới, tấn công tu sĩ huyết bào từ mọi phương hướng.

Phong Lôi Kiếm tứ phẩm được cường hóa nhiều lần, lại cộng thêm《 Thiên Kiêu Kiếm Quyết 》 tứ phẩm xuất phát từ Thiên Kiếm Tông, một môn phái vốn nổi tiếng về kiếm thuật trong Tu Hành giới, dưới lực lượng tổng hợp của cả hai, có thể dễ dàng chém tu sĩ huyết bào vốn đang rất suy yếu thành từng mảnh.

Một tia sáng xanh vội vã thoát ra khỏi trong thân thể gã, lại dùng tốc độ nhanh như chớp bay về phía tu sĩ thấp bé.

Vẻ mặt Lục Huyền vẫn rất bình tĩnh, Dẫn Hồn Đăng treo lơ lửng trước người, vô số sợi tua rua giống như xúc tu bên dưới đế đèn đang vui vẻ lắc lư. Thần hồn còn lại duy nhất của tu sĩ huyết bào lập tức cảm nhận được một loại lực lượng hấp dẫn cực lớn đến từ phương hướng chiếc đèn lồng kia, rồi không tự chủ được, nó bay ngược lại vào bên trong Dẫn Hồn Đăng, biến thành một khuôn mặt rõ nét bên trên ánh nến trắng bệch.

"Các hạ đến từ tà tông nào, mà ngay cả hồn phách cũng không buông tha, làm cho người ta không thể tiến vào luân hồn?" Tu sĩ thấp bé nhìn chiếc đèn lồng tà dị trên không trung, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

"Ta chỉ dùng đạo của ngươi để trả cho ngươi, dùng phương pháp của ngươi để đối đãi với chính ngươi mà thôi. Thời điểm các ngươi nuốt huyết dịch tu sĩ, luyện hóa thi thể tu sĩ thành khôi lỗi, có bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có kết quả giống như ngày hôm nay không?" Lục Huyền khẽ cười lạnh một tiếng, lại vung Phong Lôi Kiếm trong tay lên, vô số những luồng kiếm quang màu đen thăm thẳm, lập tức gầm thét lao đến công kích tu sĩ thấp bé.

Tu sĩ thấp bé biết rõ Lục Huyền này khó chơi, dù tu vi của gã cao hơn hắn nhiều, nhưng trong lòng cũng không khỏi kiêng kỵ.

Lại nói, dù Lục Huyền đã sử dụng một tấm kiếm phù tứ phẩm, cùng với rất nhiều bảo châu tam phẩm, song tu sĩ thấp bé lại không dám lấy tính mạng mình ra, đặt cược trên tay hắn còn bảo vật tương tự hay không.

Thân thể vốn đã thấp bé của tu sĩ chợt co rút lại, toàn thân lập tức hóa thành vô số đường chỉ đen, bắn vào trong các khiếu huyệt của bộ thi khôi màu xanh xám gần đó.
Bình Luận (0)
Comment