Chương 465: Điểm Bất Ổn!
Chương 465: Điểm Bất Ổn!
Trong chớp mắt, hàng chục bộ thi khôi như tự có suy nghĩ của mình, chúng dồn dập thi triển các loại thân pháp, thuật pháp tấn công về phía Lục Huyền.
Thân hình Lục Huyền nhanh chóng di chuyển, đồng thời kiếm quang cũng bắn ra, chém một con thi khôi đang nhích lại gần mình thành mảnh nhỏ.
Hắn khẽ điểm chân xuống đất, thân hình đã nhanh chóng hóa thành một luồng phù quang, đồng thời tránh thoát ba con thi khôi tập kích, nhưng Phong Lôi kiếm khí vẫn tiếp tục chém những con thi khôi ở gần.
Đột nhiên, một cơn gió mạnh thổi tới từ phía sau. Thi khôi màu xanh xám vốn đã bị chém thành từng mảnh, lại nhảy lên từ dưới đất, hoặc bổ hoặc nện hoặc đập, lại đồng loạt xông tới công kích Lục Huyền.
Bỗng một tiếng trẻ con khóc lóc vang lên.
Không biết từ đâu, đột nhiên một con búp bê rơm dài ba thước lại xuất hiện phía sau lưng Lục Huyền.
Con búp bê này được bện từ vô số những sợi cỏ khô tinh mịn, có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét khuôn mặt của nó giống Lục Huyền đến ba mươi phần trăm. Nó chính là Thế Thân Tà Anh vẫn luôn được hắn giắt bên hông. Vừa rồi, nó đã chặn đứng đòn tấn công bất ngờ từ mảnh vụn của thi khôi thay hắn.
Lục Huyền phục hồi lại tinh thần, trong lòng thầm hô may mắn. Nếu không có Thế Thân Tà Anh ngăn chặn, chỉ sợ thân thể của hắn sẽ trực tiếp đối mặt với loại tập kích quỷ dị này, và rất có thể sẽ vì vậy mà bị thương nặng. Hắn không ngờ thi khôi đã bị chém thành từng mảnh, vẫn có thể tung ra đòn tấn công bất ngờ và dữ dội như vậy.
"Thi khôi vốn không sợ chết, hiện giờ lại có thêm tên tu sĩ thấp bé kia dung nhập vào trong cơ thể chúng, thủ đoạn công kích trực tiếp tăng lên tầng tầng lớp lớp, ngay cả mảnh vụn cũng có thể gây ra uy hiếp trí mạng cho ta. Chuyện khẩn cấp trước mắt là bắt được tên tu sĩ đang ẩn náu trong mấy chục bộ thi khôi kia. Thân thể có năng lực hóa thành vô số những sợi chỉ đen, nhưng thần hồn rất khó làm được điểm này, trừ phi cường độ linh thức của đối phương đã đạt đến cảnh giới Kết Đan, hoặc là hắn tu luyện một loại dị thuật phân hồn tuyệt thế hiếm thấy." Tâm niệm trong đầu Lục Huyền nhanh chóng xoay chuyển, một tầng linh khí hơi mỏng nhanh chóng bao phủ trên bề mặt con ngươi.
Dưới ảnh hưởng của《 Phá Vọng Đồng Thuật 》, đôi mắt hắn có thể mơ hồ nhìn thấy những sợi chỉ đen đang ẩn giấu bên trong thi khôi, đồng thời cũng cảm nhận được số lượng, độ dài ngắn và những biến hóa tương ứng của chúng.
Hắn giả vờ như mình còn chưa phát hiện ra sự bí ẩn của thi khôi, vẫn tiếp tục vật lộn với chúng.
"Chính là lúc này!" Một bộ thi khôi vừa len lén mò tới bên cạnh Lục Huyền. Dưới hiệu quả của đồng thuật, hắn có thể nhìn rõ những sợi chỉ đen bên trong thi khôi này mạnh hơn những cái khác. Vô cùng có khả năng, nó chính là thứ đang cất giấu thần hồn của tu sĩ kia.
Ở thời điểm thi khôi đang chuẩn bị công kích, đột nhiên trước mắt nó xuất hiện một vết nứt, một con mắt màu xám trắng trực tiếp chui ra từ bên trong vết nứt, hướng ánh mắt không có bất cứ sắc thái cảm xúc nào, nhìn chằm chằm vào thi khôi.
Thần hồn tu sĩ đang ẩn núp bên trong thi khôi lập tức cảm nhận được tâm thần của mình đang không ngừng rơi xuống, vô số huyễn tượng trực tiếp kéo gã tiến vào một nơi hỗn độn. Trong lòng gã cũng biết, tình huống này không ổn rồi, tâm thần vội vàng hợp nhất, nhưng đợi đến khi tỉnh lại, trước mắt đã xuất hiện một luồng kiếm ý ngập trời, còn trực tiếp khóa chặt lấy mình.
"Tinh Vẫn Kiếm phù!" Những ngôi sao băng trên bề mặt tấm kiếm phù trong tay Lục Huyền nhanh chóng bùng sáng lên, kiếm ý hừng hực cháy, lại dùng khí thế hung hãn không thể địch nổi, lao đến tấn công thi khôi.
Bằng tốc độ của ánh sáng, thần hồn tu sĩ thấp bé nhanh chóng chuyển sang bộ thi khôi bên cạnh. Nhưng có vẻ như luồng kiếm khí như sao băng kia đã triệt để khóa chết gã rồi, bởi vì nó cũng quẹo một cái, tiếp tục bám sát phía sau, hung hăng đập con thi khôi ấy thành bột mịn, trực tiếp bốc hơi.
Trong quá trình tiến lên, tốc độ của Lưu Tinh kiếm khí càng lúc càng nhanh, uy thế ngày càng mạnh mẽ, nó vẽ nên một đường vòng cung đẹp mắt, chém toàn bộ đám thi khôi trước mặt mình thành hư vô.
Và đương nhiên, thần hồn của tu sĩ đang ẩn giấu bên trong thi khôi cũng tiêu tan theo đó.
"Cứ giải quyết triệt để toàn bộ đám thi khôi thì chắc chắn sẽ tìm được ngươi." Lục Huyền thấp giọng cảm khái.
Trong số ba loại kiếm phù hắn từng mở ra được từ Dưỡng Kiếm Hồ Lô, Tiếu Hải Kiếm phù chính là loại quần công, kiếm khí cuồn cuộn mạnh mẽ giống như sóng biển. Đại Nhật Kiếm phù có thể chấn nhiếp tâm phách, cướp đoạt tâm trí, kiếm khí cương mãnh bá đạo. Mà Tinh Vẫn Kiếm phù lại mang đến đòn tấn công đơn vào mục tiêu mạnh nhất, kèm theo tốc độ nhanh nhất, đồng thời còn kèm theo một loại tín niệm cố chấp, không chém giết được đối thủ thề không bỏ qua.
"Đáng tiếc, ngươi không còn cơ hội để đánh cược xem trong túi trữ vật của ta còn bao nhiêu kiếm phù nữa." Lục Huyền vừa nói thầm vừa nhặt túi trữ vật của tu sĩ thấp bé kia lên.
"Ừm… sao khí tức ớn lạnh của Vô Cấu Ngọc không hề giảm đi mà lại tăng lên chứ?" Trái tim Lục Huyền đập mạnh, linh thức quét qua. Chẳng biết từ lúc nào, hắc khí ở dưới đáy ao ngọc đã đạt đến tình trạng cực kỳ nồng đậm, trông giống hệt thực chất, không ngừng dâng trào, bên trong truyền ra khí tức khiến người ta run rẩy.
"Dị Thọ Bàn Đào ngũ phẩm... Bốn loại bảo vật cường đại trấn áp..." Suy nghĩ trong đầu Lục Huyền cấp tốc chuyển động, một quyển sách ngọc màu vàng rực rỡ đột nhiên xuất hiện. Hắn mở sách ngọc ra, một tiếng kêu to đầy uy nghiêm lập tức vang vọng khắp nơi bên trong bí cảnh.
Toàn thân Kim Ô mang theo luồng hỏa diễm hai màu trắng và vàng, hừng hực chày, nhanh chóng bắn ra nhanh như một tia chớp!
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ thế giới đã biến thành một vùng trắng xóa, đầy rẫy hỏa diễm trắng tinh khiết vô cùng vô tận.
Hắc khí trong ao ngọc nhanh chóng tiêu tán giống như băng tuyết tan chảy dưới ánh nắng chói chang.
"Không cần biết ngươi có lai lịch gì, tốt hơn hết là ngươi nên duy trì cảm giác thần bí đó đi." Lục Huyền khép cuốn sách ngọc lại, con Kim Ô trên không trung kêu lên một tiếng thanh thúy, lại lần nữa hóa thành một luồng bạch quang tinh khiết chui vào trong sách ngọc.
Chỉ có hỏa diễm cuồn cuộn trắng tinh còn đang bùng cháy hừng hực bên ngoài.
…
Trong cung điện bỏ hoang
Bóng dáng Lục Huyền giống như một tia phù quang, xẹt qua với tốc độ cực nhanh.
Ngay từ khi còn ở lại bên trong dược viên, hắn đã cảm nhận được bên trong bí cảnh này có điểm nào đó không đúng rồi.
Dựa vào thông tin chi tiết có liên quan đến loại linh chủng biến dị lúc trước, Đa Thọ Bàn Đào ngũ phẩm bị khí tức tà dị xâm nhập ảnh hưởng một khoảng thời gian rất dài, từ đó mới biến dị thành Dị Thọ Bàn Đào. Điều này đã nói lên rằng, ở bên trong bí cảnh có sinh vật tà dị, thậm chí khí tức của nó còn không tầm thường.
Sau khi tiến vào bên trong ngọc thất, lại bắt gặp bốn món bảo vật khiến đám tu sĩ bên ngoài tìm đến phát sinh rất nhiều tranh đoạt, Lục Huyền cũng chú ý tới điều bí ẩn trong đó rồi. Thay vì nói cấm chế đang phong ấn bốn món bảo vật, còn không bằng nói là phong ấn vô số hắc khí dưới đáy ao.