Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng (Dịch)

Chương 466 - Chương 466: Rời Khỏi Bí Cảnh!

Chương 466: Rời Khỏi Bí Cảnh! Chương 466: Rời Khỏi Bí Cảnh!

Về phần bốn bảo vật, từ vẻ ngoài thần dị của chúng có thể thấy được, chúng trực tiếp phân công nhau, lần lượt tác dụng lên hắc khí dưới dạng hấp thu, trấn áp và luyện hóa.

Móc nối những dữ kiện này lại với nhau, hoàn toàn có thể phán đoán rằng, trong luồng hắc khí dưới đáy ao kia đang ẩn giấu một tồn tại tà ác cực kỳ mạnh mẽ, mà trực tiếp phá vỡ cấm chế, lấy đi bảo vật, đương nhiên sẽ giải phóng khí tức tà dị ở bên trong ra ngoài.

Biết được điều này, Lục Huyền không cho nó có cơ hội thở dốc khôi phục thực lực, đã trực tiếp vận dụng《 Thuần Dương Chân Hỏa Lục 》 ngũ phẩm, rồi dùng tàn hồn Kim Ô bên trong phóng thích ra hỏa diễm chí dương chí cương thuần khiết, một mẻ đốt sạch khí tức tà dị kia.

Nếu khí tức tà dị ấy nhiều đến mức khiến hắn trực tiếp sử dụng hết cơ hội quý giá là tàn hồn Kim Ô ở trong bí cảnh này, Lục Huyền cũng không cảm thấy quá mức đáng tiếc, bởi xét cho cùng, sau khi sử dụng hết, hắn vẫn có thể dùng hỏa diễm thuần dương để bổ sung năng lượng cho nó.

Điều quan trọng nhất là giữ được cái mạng nhỏ này thôi.

Trong quá trình rời khỏi đảo hoang, Lục Huyền chợt phát hiện trên đảo đã có rất nhiều bóng dáng tu sĩ gia tộc và tán tu. Hắn tìm được một chỗ hẻo lánh, tháo Thiên Trành Quỷ Diện tứ phẩm xuống, lại một lần nữa khôi phục thân phận Linh thực sư phổ thông, và không dây dưa nhiều thêm nữa, hắn chạy một mạch xuyên qua bức tường nước tổn hại, và trở về bảo thuyền của Tống gia.

"Lục sư thúc, cuối cùng ngài cũng ra rồi!" Khoảnh khắc gia chủ Tống gia Tống Dục nhìn thấy hình bóng Lục Huyền, cả người lập tức thả lỏng.

Mặc dù lão rất có lòng tin với Lục Huyền, nhưng trong lòng vẫn luôn lo lắng không yên. Nếu Lục Huyền gặp phải chuyện ngoài ý muốn ở trong bí cảnh, ví dụ như bị trọng thương hay thậm chí là tử vong, thì lão rất khó ăn nói với Thiên Kiếm Tông.

"Ừm, may mắn sống sót." Lục Huyền ngồi xuống, bình tĩnh đáp.

"Sư thúc có tìm được cơ duyên gì ở trong bí cảnh không?" Tống Dục ngập ngừng hỏi.

"Nhiều tu sĩ Trúc Cơ lắm, trong đó cũng không thiếu người có tu vi mạnh hơn ta rất nhiều, có thể an toàn ra ngoài là tốt rồi. Về phần cơ duyên, chỉ tiêu diệt vài con yêu thú tam phẩm và thu được một ít linh dược linh chủng mà thôi." Lục Huyền thuận miệng trả lời.

Hắn truyền đạt kỹ càng cho tu sĩ Tống gia về Băng Huyễn Thiềm và trận thạch quái dị, để bọn họ tránh phải đi đường vòng sau khi bước vào bí cảnh.

"Lục đạo hữu, không ngờ lại gặp được ngươi ở ngoài bí cảnh." Lục Huyền trở về không được bao lâu, Thạch Trọng và Chu Băng Vũ đã song song đi tới, khi nhìn thấy Lục Huyền, sắc mặt họ đều thả lỏng hơn rất nhiều.

"Sau khi xuyên qua mê trận quái thạch, Lục đạo hữu đã đi đâu rồi? Vì sao không thấy bóng dáng ngươi đâu cả?" Ba người trao đổi lẫn nhau về những gì bọn họ nhìn được và nghe thấy bên trong bí cảnh, Chu Băng Vũ tò mò hỏi.

"Ta tốn bao nhiêu quanh co trắc trở mới thoát khỏi loại trận thạch quái dị kia, vốn định trực tiếp tiến vào trong cung điện tụ hợp với hai vị đạo hữu và cùng nhau sưu tầm bảo vật. Ai ngờ một con linh trùng ta nuôi ngày thường lại đột nhiên phản ứng dị thường. Ta đi theo chỉ dẫn của linh trùng, tiến vào trong một dược viên hoang vắng, tìm được một chút linh chủng linh dược." Lục Huyền nói mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh.

"Sau khi tìm kiếm kỹ lưỡng dược viên, thời điểm ta tiến vào cung điện đã chậm hơn nhiều hầu hết nhóm tu sĩ lúc trước, nên chỉ đi loanh quanh ở tầng dưới cùng của cung điện. Tiếp đó, ta đang suy nghĩ, có nên xông thẳng về phía khu vực trung tâm phía trên hay không, lại vô tình phát hiện trong một con đường có tu sĩ Trúc Cơ tử vong, mà không chỉ là một người đâu, thậm chí tầng trên của cung điện còn truyền ra dao động khí tức cường đại nữa. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, ta đành phải bất đắc dĩ buông tha, đi đến những nơi khác trong bí cảnh, săn giết yêu thú và tìm kiếm linh dược." Lục Huyền nửa thật nửa giả nói.

"Quả thật hai người chúng ta đã dành rất nhiều thời gian ở tầng trên cùng bên trong cung điện." Thạch Trọng khẽ gật đầu.

"Hai vị đạo hữu không hổ là người xuất thân từ đại tông, rồng phượng trong loài người, có thể lấy tu vi Trúc Cơ sơ kỳ đoạt được cơ duyên bảo vật từ trong tay tu sĩ trung kỳ thậm chí là hậu kỳ. Không biết hai vị đạo hữu đã thu được cơ duyên bảo vật bực nào? Có thể cho Lục mỗ mở mang tầm mắt một phen không?" Lục Huyền khen ngợi một câu rồi dò hỏi.

"Lục đạo hữu quá khen." Trong mắt Thạch Trọng lóe lên một tia xấu hổ cực kỳ mịt mờ.

"Tuy hai chúng ta cùng nhau tiến vào khu vực trung tâm bí cảnh, nhưng thực lực lại bị xếp vào hàng đếm ngược trong số những tu sĩ đang có mặt ở đó. Dù đã cố gắng hết sức tranh thủ, nhưng người cuối cùng đoạt được bảo vậy lại là một tán tu Trúc Cơ trung hậu kỳ cường đại."

"Vậy sao? Vậy thì thật đáng tiếc." Lục Huyền cũng lộ ra vẻ cực kỳ tiếc nuối.

"Bảo vật gần ngay trước mắt, nhưng sau cùng lại bỏ lỡ chúng, hai vị đạo hữu, haizzz… Tiếc là thực lực của ta quá thấp, không có tư cách tranh đoạt bảo vật, nếu không thì liên thủ với hai vị đạo hữu, nói không chừng sẽ giành được một - hai kiện bảo vật phẩm cấp cao." Cuối cùng, hắn thở dài nói.

"Lục đạo hữu có phần tâm ý này cũng tốt rồi." Thạch Trọng ấm áp nói.

"Về phần tiếc nuối, mặc dù không thể tránh khỏi, nhưng cũng có thể chấp nhận được. Dù sao thực lực đôi bên cũng chênh lệch quá lớn. Hơn nữa, trên người chúng ta có nhiều bảo vật nên không cần phải gấp gáp như vậy, quan trọng nhất là giữ được tính mạng. Lục đạo hữu, ngươi không biết tình thế lúc đó nguy cấp đến mức nào đâu, ngoại trừ hai chúng ta, những người khác đều có tu vi Trúc Cơ trung hậu kỳ. Còn có một tên đặc biệt đáng ghét, tu vi bên ngoài tương đương với chúng ta, nhưng trên thực tế, đối phương lại sở hữu kiếm phù cường đại có thể dễ dàng chém giết tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, vừa đối mặt đã dễ dàng tiêu diệt một vị tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ rồi." Thạch Trọng nghiến răng nghiến lợi nói, hiển nhiên là cực kỳ khinh thường hành vi giả heo ăn thịt hổ của tên tu sĩ xa lạ sau cùng kia.

"Kiếm phù có thể dễ dàng chém giết Trúc Cơ trung kỳ ư? Cho dù ở Thiên Kiếm Tông, nó cũng là bảo vật khó gặp, không ngờ thứ như vậy lại xuất hiện ở bí cảnh này." Lục Huyền tự động coi thái độ của Thạch Trọng là đang hâm mộ ghen tị với mình, hắn lập tức lên tiếng phụ họa.

"Cũng không biết bọn họ tranh đấu sẽ ra kết quả như thế nào? Và cuối cùng, bốn bảo vật nọ đã rơi vào tay ai... Nhìn uy lực hỏa diễm thuần trắng sau cùng ấy, chắc hẳn có không ít tu sĩ đã ngã xuống rồi." Thạch Trọng khẽ than thở.

"Theo như lời Thạch đạo hữu nói, thì không chỉ một tu sĩ Trúc Cơ trung hậu kỳ bị chôn thây bên trong bí cảnh sao?" Lục Huyền nhẹ nhàng lắc đầu.

"Bí cảnh quá nguy hiểm, người như ta vẫn thích hợp ở trong linh điền, bồi dưỡng linh thực, nuôi dưỡng linh thú hơn." Trên mặt hắn vẫn còn vương lại một tia khiếp sợ, tự giễu nói, như thể chuyến đi lần này, hắn vô cùng may mắn vì có thể an toàn giữ được mạng sống trở về từ bên trong bí cảnh.
Bình Luận (0)
Comment