Chương 467: Tổn Thất Và Thu Hoạch!
Chương 467: Tổn Thất Và Thu Hoạch!
"Gần như những món đồ vật quan trọng nhất bên trong bí cảnh đều bị phát hiện cả rồi, tiến vào nữa cũng chỉ có thể săn một số yêu thú, thu hoạch tài liệu linh dược phẩm cấp thấp mà thôi, khỏi phải mơ mộng hão huyền về những thứ khác nữa." Thạch Trọng kết luận.
"Lục đạo hữu, hai chúng ta đều cần trở về nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ một đoạn thời gian nữa, khi sóng gió bên trong bí cảnh lắng xuống, ta sẽ tới tìm ngươi đi câu hải ngư hải thú. À đúng rồi, còn có Tụy Linh Chân Dịch lần trước hứa hẹn với ngươi, trước khi tiến vào bí cảnh, ta đã thu được nó trên hòn đảo nhỏ kia rồi, nhân dịp này cũng đưa cho ngươi luôn." Thạch Trọng lấy một bình chất lỏng trong suốt ra khỏi túi trữ vật.
Trên bề mặt linh dịch có lốm đốm những tia linh quang như ánh sao trên bầu trời, Thạch Trọng mở nắp bình, một luồng khí tức thanh thuần tinh khiết nồng đậm lập tức thoát ra ngoài, khi ngửi vào, có thể cảm nhận được linh khí bên trong cơ thể đang rục rịch.
"Tụy Linh Chân Dịch này là linh dịch tam phẩm, bên trong ẩn chứa linh khí cực kỳ nồng đậm tinh khiết, sau khi nuốt một giọt có thể nhanh chóng bổ sung, khôi phục linh lực tu sĩ." Thạch Trọng giới thiệu cho Lục Huyền.
"Đa tạ hai vị đạo hữu đã lấy giúp ta loại linh dịch quý hiếm như này." Lục Huyền mỉm cười.
"Dựa theo thỏa thuận trước đó, ta sẽ dùng hai bầu Dưỡng Kiếm Hồ Lô này để trả thù lao cho bình Tụy Linh Chân Dịch." Chỉ thấy hắn phất tay một cái, hai bầu hồ lô lấm chấm xanh đã bay ra khỏi túi trữ vật, bên trong hồ lô truyền đến âm thanh kiếm reo réo rắt, dường như đang uẩn dưỡng kiếm khí cường đại.
"Lục đạo hữu thật rộng rãi, vậy chúng ta cung kính không bằng tuân mệnh, nhận Dưỡng Kiếm Hồ Lô này." Trên mặt hai người Thạch Trọng lộ ra một tia mừng rỡ, bọn họ cũng không từ chối, đã trực tiếp thu lấy trái bầu Dưỡng Kiếm Hồ Lô kia.
Trong bầu hồ lô uẩn dưỡng kiếm khí sát phạt, có thể so với pháp khí tam phẩm. Trao đổi được nó chỉ bằng một bình Tụy Linh Chân Dịch, trong lòng hai người đều vô cùng thỏa mãn. Càng không cần phải nói đến Lục Huyền, Tụy Linh Chân Dịch được dùng làm nguyên liệu bồi dưỡng Long Hài Thảo ngũ phẩm trong tông môn, giá trị vượt xa chính bản thân nó, chưa kể nhờ đối phương tìm giùm, hắn còn có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian và giảm thiểu đi rủi ro trong quá trình tìm kiếm.
Hai người Thạch Trọng cũng không ở lại lâu, cả hai tán gẫu thêm vài câu rồi trực tiếp chào tạm biệt Lục Huyền.
"Lục sư thúc, kế hoạch tiếp theo của ngài thế nào?" Tống Dục vội vàng đi tới hỏi.
"Ta chuẩn bị trở về Không Minh Đảo, nếu các ngươi muốn thăm dò bí cảnh thì cứ tiếp tục ở lại đây, cẩn thận một chút vẫn có thể tìm được một ít đồ tốt."
Trên mặt Tống Dục hiện lên một tia do dự, cuối cùng đã quyết định ở lại bên ngoài bí cảnh: "Sư thúc, khó khăn lắm mới tới đây một chuyến, chúng ta vẫn muốn đi vào xem sao."
"Được, vậy hành sự cẩn thận." Lục Huyền dặn dò một câu.
Toàn bộ tin tức có liên quan đến bí cảnh, hắn đã báo cho đám người Tống Dục biết hết rồi, không còn gì để dặn dò thêm nữa, vì vậy hắn khống chế Tử Điện Kiếm, bay về phía Không Minh Đảo.
"Cuối cùng đã về nhà." Lục Huyền trở lại tiểu viện của mình, thấp giọng cảm khái.
Lần này tiến vào bí cảnh, hắn đã chuẩn bị rất nhiều, tu vi đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ, nhận được hai món bảo vật là Hư Không Yểm Mục và 《 Thuần Dương Chân Hỏa Lục 》, cuối cùng mới có thể rời khỏi bí cảnh mà không bị tổn thương chút gì.
Vừa mới bước vào tiểu viện, một tia sáng màu xanh đã xông tới, xúc cảm quen thuộc truyền đến từ cái bụng tròn trịa của Phong Chuẩn đang ịn trên đầu hắn. Con chim mập vỗ đôi cánh rộng lớn màu xanh nhạt, giẫm lên vai Lục Huyền, bật ra tiếng kêu ríu ra ríu rít, giống như đang cực kỳ bất mãn với chuyện Lục Huyền không dẫn nó ra ngoài.
Ở bên cạnh, Đạp Vân Linh Miêu uyển chuyển bước ra khỏi Thao Trùng Nang, rồi nhanh nhẹn xuyên qua núi đá như giẫm trên đất bằng, thần thái cực kỳ tao nhã.
"Đứa con rùa của ngươi có nghe lời không?" Lục Huyền bóp cái bụng mềm mại của chim mập, sau đó đi tới bên cạnh bờ ao nhỏ.
Một đoạn thời gian không quan sát, khối nham thạch màu xám đen trên thân Nham Giáp Quy lại càng ngày càng dày hơn, không biết nó đã lăn lộn trong nước bùn bao nhiêu lần rồi.
Thanh Giác Long Lý cảm ứng được khí tức của Lục Huyền, lập tức bơi từ đáy ao lên, rồi bơi bồng bềnh ngay bên cạnh Nham Giáp Quy. Thân hình nó thon dài, động tác đẹp mắt, hai chiếc râu màu xanh đang nhẹ nhàng buông thõng trong nước, tương phản rõ rệt với con Nham Giáp Quy quê mùa cục mịch kia.
Lục Huyền đút một chút đồ ăn cho chúng rồi vội vàng trở lại trong phòng.
Chuyến đi đến bí cảnh lần này, hắn đã tiêu hao rất nhiều bảo vật. Tất cả Bạo Viêm Châu có được từ chỗ Liệt Diễm Quả đều đã dùng làm nguyên liệu nổ tung biển máu, sau đó, hắn lại sử dụng hết một tấm Đại Nhật Kiếm phù, một tấm Tinh Vẫn Kiếm phù, chỉ còn lại hai tấm kiếm phù tứ phẩm.
Ngoài ra, cả Thế Thân Tà Anh tam phẩm ở trên người đã lâu, và đòn công kích đến từ tàn hồn Kim Ô bên trong《 Thuần Dương Chân Hỏa Lục 》 ngũ phẩm cũng tiêu tan hết.
"Nhưng vẫn chấp nhận được những tổn thất này. Trong tông môn còn trồng rất nhiều Liệt Diễm Quả, sẽ nhanh chóng tích lũy được Bạo Viêm Châu, ta cũng trồng ba cây Dưỡng Kiếm Hồ Lô nên không phải lo lắng chuyện thiếu kiếm phù sử dụng. Về phần 《 Thuần Dương Chân Hỏa Lục 》, ta vẫn có thể quan tưởng Kim Ô Đồ bên trong, thậm chí nếu tìm được cơ hội thích hợp, còn có thể bổ sung năng lượng cho tàn hồn Kim Ô để sử dụng tiếp." Lục Huyền nghĩ thầm.
"Chủ yếu hơn, là so với cái giá phải trả này, thu hoạch cũng được coi là khá dồi dào." Hắn lấy từng món bảo vật từ bên trong Thao Trùng Nang ra.
Một hạt linh chủng Dị Thọ Bàn Đào, lại cộng thêm sáu trái linh quả Dị Thọ Bàn Đào đã hái được.
"Linh chủng ngũ phẩm, sau khi biến dị, phương thức bồi dưỡng cũng có phần tà dị, vừa hay có thể trồng nó trong tiểu viện âm phủ kia." Lục Huyền nghĩ thầm khi nhìn hạt đào còn đọng lại huyết nhục xung quanh.
Tiếp theo là Dược Trĩ đang bị Bạch Cốt Ma Khôi chặt chẽ khóa lại. Bởi vì nó gần như vô hình vô sắc, nghĩa là chỉ cần hơi bất cẩn một chút thôi, thứ này hoàn toàn có thể biến mất khỏi tầm mắt của hắn, cho nên Lục Huyền dứt khoát phong ấn nó trong đống bạch cốt kia luôn.
Sau đó, hắn bố trí một cái cấm chế linh lực đơn giản, tâm niệm vừa động, một vết nứt nhỏ đột nhiên xuất hiện trên khối cầu bằng xương trắng kia.
Luồng dược hương thoang thoảng nhanh chóng bay ra từ vết nứt.
Lục Huyền cầm một viên Uẩn Linh Đan từ trong túi trữ vật ra, linh thức cảm ứng được con côn trùng trong suốt kia đang lén lén lút lút bu lại, quấn lấy Uẩn Linh Đan, tham lam hấp thu đan độc bên trong.
Hắn cũng nhân cơ hội này mà thành lập khế ước với Dược Trĩ.
"Sau này sẽ cung cấp số lượng lớn đan dược cho ngươi." Lục Huyền truyền một ý niệm đến Dược Trĩ bán trong suốt kia.
Dược Trĩ ăn đan độc bên trong đan lô và đan dược, cho nên để nó ăn đan dược, cũng không ảnh hưởng đến dược lực, trái lại còn nâng cao phẩm chất đan dược lên một bậc.