Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng (Dịch)

Chương 469 - Chương 469: Hết Kỳ Hạn! Quay Trở Về!

Chương 469: Hết Kỳ Hạn! Quay Trở Về! Chương 469: Hết Kỳ Hạn! Quay Trở Về!

Trong khoảng thời gian ấy, Thạch Trọng và Chu Băng Vũ vẫn chưa bỏ cuộc, cả hai vẫn tiếp tục cố gắng mời hắn đi khám phá bí cảnh thêm một lần nữa, nhưng đều bị Lục Huyền uyển chuyển từ chối.

Đến cuối cùng, hai người đành phải bỏ cuộc.

Cũng trong khoảng thời gian này, lứa Thủy Huỳnh Thảo vừa gieo trồng trước đó đã thành thục. Xấp xỉ hai trăm gốc Thủy Huỳnh Thảo, có năm mươi cây được để lại, dùng làm nguyên liệu ngưng kết linh chủng, một trăm năm mươi cho ra quầng sáng màu trắng. Bởi vì đại đa số Thủy Huỳnh Thảo có phẩm chất phổ thông, nên phần thưởng tu vi mở ra được chỉ rơi vào khoảng ba mươi năm. Nhưng ba mươi năm này đã giúp cho tu vi vẫn trì trệ sau khi đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ của Lục Huyền, tiến thêm một bước.

Chẳng qua thiên tư của hắn mức quá bình thường, còn cách một đoạn rất xa mới đột phá đến Trúc Cơ hậu kỳ.

Tu hành (Làm ruộng) không phân biệt ngày tháng. Hơn một năm cuối cùng trong kỳ hạn đóng giữ ba năm, đã nhanh chóng trôi qua.

Trong khoảng thời gian này, mười cây Kiếm Thảo phổ thông được Lục Huyền gieo trồng cũng thành thục hết, vì chúng đều được tẩm bổ bằng 《 Tứ Thời Kiếm Quyết 》, nên sau khi Kiếm Thảo thành thục có thuộc tính tương ứng, quầng sáng màu trắng thu hoạch được đều cho ra gói kinh nghiệm của bốn loại kiếm ý khác nhau.

Sau khi hấp thu từng gói một, khả năng nắm giữ《 Tứ Thời Kiếm Quyết 》 của Lục Huyền đã đạt đến một trình độ hoàn toàn mới.

Những gốc Kiếm Thảo còn lại, do các gốc Phong Lôi Kiếm Thảo phát sinh biến dị từ linh chủng Kiếm Thảo ở trong vỏ kiếm tại những giai đoạn khác nhau, cho nên tiến độ sinh trưởng cũng khác biệt rõ rệt.

Gốc đầu tiên được trồng sắp hoàn toàn trưởng thành.

Tinh Quang Kiếm Thảo tam phẩm đã phát triển thành một loại linh thực có hình dáng như một thanh kiếm dài ba thước, trên thân kiếm ngưng tụ tinh quang, rực rỡ loá mắt, trong vẻ đẹp ẩn giấu sát ý cường đại, đoán chừng không bao lâu nữa nó sẽ hoàn toàn trưởng thành.

Về Kiếm Thiên Kiêu tứ phẩm, khi Lục Huyền ngày càng nắm giữ thành thạo 《 Thiên Kiêu Kiếm Quyết 》 tương ứng, Kiếm Thiên Kiêu được bồi dưỡng thời gian ngắn nhất cũng tiến vào thời kỳ sinh trưởng cấp tốc, trên cành cây cao thấp dày mỏng không đồng nhất, đã ngưng kết hàng chục tia kiếm khí hình con cú, chúng hòa làm một thể với cành cây, đôi cánh dài mảnh giống như những thanh kiếm sắc bén.

Dị Thọ Bàn Đào được trồng hơn một năm đã cao gần bằng chiều cao của một người bình thường, cây đào tràn đầy linh khí, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt quyến rũ, đứng từ xa đã có thể cảm nhận được sức sống dồi dào ẩn trong đó rồi.

Chẳng qua ở chỗ sâu bên trong linh nhưỡng, ngay bên dưới bộ rễ cực kỳ phát triển của Dị Thọ Bàn Đào, lại chất đống hàng núi hài cốt, trái ngược hẳn với bộ phận thuần khiết và vô hại phía trên mặt đất.

Kích cỡ bàn tay của Huyết Linh Chưởng Tham đã phát triển từ trẻ sơ sinh đến trẻ con chừng bảy - tám tuổi rồi. Những đường gân mạch màu máu trên lòng bàn tay nhỏ, ngày càng to khỏe hơn, có thể mơ hồ trông thấy màu đỏ nhàn nhạt trên cả bàn tay. Hơn nữa, phạm vi di động của nó càng lúc càng rộng, nếu không hấp thu đủ tinh huyết yêu thú, nó sẽ bò tới bò lui trong linh điền, có một lần suýt thì chạm phải tiểu cô nương Tống Tư Ninh đến thăm.

Dưới cơn tức giận, Lục Huyền đã cắt lượng máu cung cấp cho nó nửa tháng, như hình phạt cho tội suýt chút nữa thì để lộ.

Về linh thú, Nham Giáp Quy, Thanh Giác Long Lý, Dược Trĩ, thậm chí công cụ ngưng kết cát đá Tụ Sa Loa, cũng trưởng thành hơn không ít.

Hơn một năm qua, khu vực Không Minh Đảo nơi hắn đóng giữ, không có chuyện lớn gì bất thường xảy ra. Chỉ thỉnh thoảng có hải thú hải ngư bất ngờ tập kích thủy vực nuôi dưỡng Không Minh Linh Ngư, nhưng lần này cũng bị Lục Huyền phối hợp với Tống gia giải quyết dễ dàng.

Sự xuất hiện của bí cảnh mới, cũng dẫn đến bóng dáng tà tu thỉnh thoảng xuất hiện trên đảo, Đạp Vân Linh Miêu phát hiện ra bọn họ đầu tiên, sau đó cả đám lập tức bị Lục Huyền dùng Hư Không Yểm Mục giám thị. Nếu nhóm này có bất cứ hành vi gì có thể gây bất lợi cho Không Minh Đảo, hắn sẽ lập tức bắt lại, rồi dùng làm chất dinh dưỡng cho Dị Thọ Bàn Đào và Huyết Linh Chưởng Tham.

"Kỳ hạn ba năm đã đến, cũng đến lúc quay trở về tông môn rồi sao?" Lục Huyền nhìn biển cả bao la bát ngát trước mặt, trên môi khẽ nở nụ cười.



Không Minh Đảo.

"Được rồi, đưa tiễn đến đây thôi! Vài hôm nữa, vị đồng môn thay thế ta sẽ đến đảo, sau này có chuyện gì, cứ nhờ vả hắn là được." Lục Huyền cưỡi lên cái lưng rộng lớn của con chim mập, nói với đám tu sĩ Tống gia do Tống Dục dẫn đầu ở phía sau.

"Lục sư thúc, đây là một chút đặc sản nhỏ được làm từ Không Minh Linh Ngư, là quà kỷ niệm cho sư thúc ngài." Tống Dục đưa một hộp ngọc tinh xảo tới, trong giọng điệu tràn ngập lưu luyến không nỡ rời xa.

Trong ba năm Lục Huyền đóng giữ ở Không Minh Đảo, mặc dù hắn ít khi giao du với bên ngoài, nhưng nếu trên đảo xảy ra vấn đề gì, hắn luôn đến sớm nhất có thể.

Đặc biệt là chuyện huyết trùng ký sinh, chẳng những hắn thông báo tin tức này cho bọn họ trước khi chuyện xảy ra, để mọi người chuẩn bị sẵn sàng, mà sau đó, hắn còn bắt được đám tà trùng tà dị kia, trực tiếp chặn đứng một hồi sóng to gió lớn trong vô hình.

Cho nên Tống Dục và toàn bộ Tống gia từ trên xuống dưới đều không nỡ để Lục Huyền rời đi.

Lục Huyền cũng không từ chối, hắn tiếp nhận hộp ngọc nọ, lại đưa mắt nhìn Tống Vân đang đứng sau lưng Tống Dục.

"Sau khi ta đi, ngươi nhớ phải chăm chỉ tu hành, ta chờ ngày gặp được ngươi ở Thiên Kiếm Tông."

"Vâng Lục tiền bối! Ta nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngài." Tống Vân vẫn chỉ là thiếu niên, vành mắt đỏ hoe lên, nặng nề gật đầu.

Bản thân cậu nhóc này đã có thiên phú không tồi, lại được Lục Huyền chỉ bảo, nên tuổi còn trẻ đã đạt đến Luyện Khí tầng sáu. Chờ khi nào đột phá đến Luyện Khí cao cấp, có thể thử bái nhập vào Thiên Kiếm Tông xem sao.

Lục Huyền nhắn nhủ Tống Vân một câu, rồi quay đầu nhìn nữ tu sắc sảo Chu Băng Vũ đang đứng bên cạnh.

"Chu đạo hữu, hôm nay từ biệt chẳng biết khi nào mới có thể gặp lại. Ngày thường ta hiếm khi rời khỏi tông môn, nếu có dịp, ngươi có thể đến Thiên Kiếm Tông thăm tại hạ một phen."

Thạch Trọng hoàn thành nhiệm vụ đóng giữ trước cả Lục Huyền, bởi vậy, mặc dù trong lòng rất luyến tiếc một địa điểm câu hiếm có như Vô Ngần Hải, nhưng vẫn phải quay lại Ly Sơn Tông, để những đồng môn khác đi tới thế chỗ.

"Được, Lục đạo hữu, sau này còn gặp lại." Chu Băng Vũ bình thản nói.

"Sau này còn gặp lại." Lục Huyền chắp tay chào tạm biệt, tâm niệm vừa động, Phong Chuẩn đã phát ra một tiếng kêu thanh thúy, linh quang bao trùm đôi cánh chim màu xanh nhạt, nó lập tức hóa thành một tia sáng màu xanh bắn thẳng lên trời.



Hai ngày sau tại Kiếm Môn trấn.

Lục Huyền điều khiển con chim mập hạ xuống quảng trường đá xanh rộng rãi, thoáng bổ sung một số thứ ở các cửa hàng, gian hàng tán tu, rồi không kịp chờ đợi, đã vội vàng đi về phía tiểu viện âm phủ kia.

Hắn mở Thiên Huyễn Vân Yên Trận ra, luồng khí tức âm lãnh quen thuộc đã ập đến trong nháy mắt.
Bình Luận (0)
Comment