Chương 512: Cát Phác Và Chủng Cảnh Sơn Tới Thăm!
Chương 512: Cát Phác Và Chủng Cảnh Sơn Tới Thăm!
Dương Khánh Phong gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Gã quen biết Lục Huyền đã nhiều năm, mỗi lần gặp nhau đều có liên quan đến linh thực linh thú, thỉnh thoảng gã có mời Lục Huyền đi thăm dò bí cảnh nào đó, nhưng đều bị hắn uyển chuyển từ chối.
Bởi vậy, tất cả những gì gã biết được về Lục Huyền, chính là trình độ sâu đậm trên linh thực nhất đạo, không thua kém Trúc Cơ trung hậu kỳ, thậm chí cả đệ tử chân truyền trong tông môn của hắn.
"Ta có chút thiên phú về bồi dưỡng linh thực, cộng thêm bản thân cực kỳ yêu thích tài nghệ này, cho nên nhiều năm qua ta đã kiếm được không ít linh thạch và Kiếm Ấn. Chỉ có điều, hầu hết số linh thạch và Kiếm Ấn ta nhận được đều dùng làm nguyên liệu đổi lấy đan dược đề thăng linh lực, còn dư lại cũng chẳng bao nhiêu. Liên tục nuốt các loại đan dược, lại cộng thêm ta vất vả cần cù tu luyện, lúc này mới có thể đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ. Nhưng phương thức này có ưu điểm cũng có nhược điểm, ưu điểm là có thể đề thăng tu vi nhanh hơn, nhược điểm là trong tay chẳng nắm vững được mấy môn thuật pháp ra hồn, cũng không có một món pháp khí hay phù lục tốt nào, vì vậy ta mới nói mình chỉ có tu vi suông thôi. Ngộ nhỡ gặp phải tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, có lẽ ta còn không phải đối thủ của người nọ." Lục Huyền mặt không đỏ tim không đập nhanh, tự nghĩ cho mình một lý do khá hợp lý.
"Nếu không giỏi đấu pháp thì cũng chỉ có thể dựa vào tu vi của mình để áp chế đối thủ mà thôi." Nho sĩ trung niên suy nghĩ một hồi, cuối cùng khéo léo đáp.
"Cho nên đây là lý do ta không đi thăm dò, ta vẫn tự hiểu lấy mình. Đương nhiên có thể một mực ở trong tông môn cũng tốt, có hoàn cảnh yên ổn để bồi dưỡng linh thực, những thứ này cũng khiến cho ta rất thỏa mãn rồi. Sau khi đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ, linh dịch bên trong đan điền đã gia tăng kha khá, điều này rất có lợi cho chuyện bồi dưỡng linh thực phẩm cấp càng cao và số lượng càng nhiều hơn." Lục Huyền cười nói.
Dương Khánh Phong coi nụ cười của hắn là nụ cười khổ bất đắc dĩ, lập tức lên tiếng an ủi: "Đúng là bên trong tông môn có rất nhiều đệ tử ngoại môn không thể đột phá đến cảnh giới Trúc Cơ. Sau khi may mắn tấn thăng, cũng có khá nhiều đệ tử nội môn bị mắc kẹt ở giai đoạn Trúc Cơ sơ kỳ, Lục sư đệ có thể tiến thêm một bước và đột phá Trúc Cơ trung kỳ, là đã vượt qua rất nhiều đồng môn rồi. Bất kể sư đệ dùng phương thức gì để đột phá, thì tu vi linh lực đều là thật, sau này nếu đi tu luyện thuật pháp, tranh đoạt bảo vật cũng dễ dàng hơn rất nhiều."
"Ha ha, chuyện tương lai cứ để nói sau đi, có lẽ một ngày nào đó ta sẽ gặp may mắn và nhận được nhiều cơ duyên cũng nên. Mời sư huynh dẫn ta đi xem đám Mặc Lân Giao nào." Lục Huyền đề nghị.
Hai người đi tới rìa hòn đảo, Dương Khánh Phong triệu hoán cả nhà Mặc Lân Giao từ bé đến lớn đang chơi đùa ở phía xa qua đây.
Lục Huyền nhìn gia đình Mặc Lân Giao vui vẻ hòa thuận, trên môi nở nụ cười nghiền ngẫm. Ngay sau đó, hắn lấy món công cụ sắc bén thường được dùng làm nguyên liệu rút máu là Hồng Tuyến Châm ra khỏi túi trữ vật, tâm niệm vừa động, chỉ trong nháy mắt, một tia sáng màu đỏ cực kỳ nhỏ bé đã xuyên vào phần bụng của một con Mặc Lân Giao đang thả lỏng.
"Con hỗn huyết dị chủng Mặc Lân Giao này có vẻ ngoài thật là phi phàm." Ở thời điểm lấy máu cho Mặc Lân Giao có pha trộn huyết mạch Thanh Diệu Ly Long, Lục Huyền đã chú ý tới điểm bất phàm của nó.
Khi Mặc Lân Giao liên tục trưởng thành, bổn nguyên Thanh Diệu Ly Long ẩn chứa trong cơ thể nó dần dần thức tỉnh, khiến cho toàn thân Mặc Lân Giao luôn được một tầng Thanh Linh chi khí như có như không bao bọc lấy, nếu bỗng nhiên có vật dơ bẩn tà dị nào đến gần, e rằng sẽ trực tiếp bị nó tinh lọc.
"Máu tốt như vậy, nhất định phải lợi dụng triệt để, đợi đến thời kỳ nhất định mới có thể dùng để bồi dưỡng Huyết Nghiệt Hoa ngũ phẩm." Lục Huyền âm thầm suy nghĩ, sau đó hứng bình ngọc đón lấy tinh huyết của con Mặc Lân Giao đang đứng im kia, thêm chừng mấy hơi thở nữa, từ đó rút được nhiều hơn non nửa bình máu.
Chút tinh huyết này chẳng là gì với dị chủng Mặc Lân Giao có hình thể to lớn kia, Dương Khánh Phong đang đứng bên cạnh cũng không chú ý đến động tác nhỏ của Lục Huyền.
Sau khi kiểm tra và rút máu cho tất cả Giao Long Ly Long xong, Lục Huyền ở lại hòn đảo, trao đổi kinh nghiệm tâm đắc về ngự thú, cũng như cảm ngộ tu hành với Dương Khánh Phong.
Chờ đến lúc trở lại động phủ, ngay tại thời điểm Lục Huyền chuẩn bị kích hoạt Lưu Quang Phù Trận, bỗng dưng động tác của hắn thoáng dừng lại. Bởi vì một con côn trùng có hình dạng quái dị đã bay tới trước mặt hắn.
Kỳ trùng này có phần cổ và tứ chi ngắn nhỏ, trong khi cánh tay, bắp chân và eo lưng lại khá thô to (ngũ đoản tam thô), con mắt khổng lồ chiếm phần lớn thể tích của cái đầu, đang nhìn Lục Huyền không chớp mắt.
Không đến nửa khắc sau, hai bóng người đã dắt tay nhau đi đến. Một người khí chất xuất trần, hai mắt một đen một trắng, người còn lại mặc pháp bào được dệt từ vô số những con côn trùng dài mảnh, dáng vẻ có hơi chất phác ít nói. Bọn họ chính là hai vị đệ tử chân truyền Lục Huyền quen biết, Cát Phác nuôi Âm Dương Côn Ngư và Chủng Cảnh Sơn giỏi thuật ngự trùng.
"Lục sư đệ, tấm Truyền Tấn phù ta gửi cho sư đệ vẫn không nhận được tin tức hồi âm, bởi vậy ta đã dặn dò Chủng sư đệ lưu lại một chút cơ sở ngầm ở bên ngoài động phủ của sư đệ. Chờ sư đệ trở về, hai chúng ta sẽ lập tức biết ngay." Cát Phác giải thích rõ ràng về nguồn gốc phát sinh cảnh tượng vừa rồi cho Lục Huyền.
"Hai vị sư huynh, mời vào bên trong nói chuyện." Lục Huyền lập tức chào đón hai người tiến vào động phủ, lại đi bưng linh quả linh trà lên.
Chủng Cảnh Sơn ngắm nhìn bốn phía, vẻ mặt không chút thay đổi.
Lục Huyền biết, gã đang tìm kiếm con Bách Độc Phệ Tâm Trùng có thể chất đặc thù kia, bởi vậy tâm niệm vừa động, một con ấu trùng đột nhiên chui ra, nhanh chóng đi đến dưới chân Lục Huyền. Dường như nó đánh hơi thấy mùi vị gì đó, lập tức quay đầu chun mũi hướng về phía Chủng Cảnh Sơn ngửi một cái, nhưng vẫn đứng bên cạnh chân Lục Huyền.
Khoảng thời gian hai người nuôi dưỡng nó cũng tương tương nhau, nhưng có Lục Huyền ở đây, nó có thể nhẹ nhõm giải độc ngay sau khi nuốt độc vật độc tố, hiển nhiên là cuộc sống thoải mái hơn lúc còn ở trong trùng cốc rất nhiều.
"Chủng sư huynh, ấu trùng này sống ở chỗ ta cũng không tệ lắm, không còn xuất hiện tình huống nguy hiểm đến tính mạng nữa." Lục Huyền chủ động giải thích, cũng không lo lắng Chủng Cảnh Sơn lại mang ấu trùng quay về.
Đúng như dự đoán, Chủng Cảnh Sơn gật đầu, tỏ vẻ yên tâm: "Sư đệ chăm sóc nó rất tốt."
Trước đó, gã cũng biết con ấu trùng Bách Độc Phệ Tâm Trùng này có thể chất đặc thù, nhưng sau nhiều lần nó phát sinh phản ứng bất lợi khác nhau, mà bản thân gã lại không thể giữ cho ấu trùng sống lâu được, đến cuối cùng, cũng chỉ có thể đưa nó cho Lục Huyền, liều một phen coi có thể giải quyết được khốn cảnh này hay không.
Hiện giờ trông thấy ấu trùng vẫn sống khỏe mạnh, gã cũng thấy nhẹ nhõm hẳn rồi, không có bất cứ suy nghĩ khác nào khác.