Chương 626: Huyết Đồ!
Chương 626: Huyết Đồ!
Không thể tin nổi, linh thức hiện tại của hắn lại không thể thăm dò ra khí tức của vị tu sĩ này. Tu sĩ này đầu trọc, để trần thân trên, bắp thịt cuồn cuộn, toàn thân tràn ngập huyết khí, không biết đã có bao nhiêu vong hồn mất mạng dưới tay gã.
Có một sợi xiềng xích màu đỏ sậm phân tách ra, trực tiếp xuyên qua hai bên xương bả vai trái phải của gã, trên xiềng xích còn có lấp loé phù văn. Trong tay gã đang nắm một thanh đao đầu quỷ dài chừng một trượng, cái đầu quỷ trên chuôi đao đang gặm cắn một miếng thịt yêu thú.
Có một con yêu thú hình sói khổng lồ đang nằm rạp bên chân gã, lưỡi đao trên thanh Quỷ Đầu Đao nọ nhắm thẳng vào đầu con lang yêu, nhẹ nhàng thả xuống. Cái đầu lang yêu lập tức rơi ra, vết cắt trơn nhẵn, thậm chí tinh huyết trong thi thể con yêu thú kia còn khựng lại, chưa kịp phun ra theo phản ứng thông thường.
Sau khi chém giết lang yêu xong, hai tay tu sĩ đầu trọc vung lên như bay, nhanh chóng xử lý từng bộ phận trên thân thể lang yêu. Những bộ phận hữu dụng được chồng chất vào cùng một chỗ, còn một số thứ vô dụng như gan, ruột, máu thịt lại được đặt ở một bên.
“Nhìn các hạ khá là lạ lẫm, không biết nên xưng hô như thế nào? Sao trên tay lại có Chưởng Yêu Lệnh của Thương Ngô sư thúc?” Tu sĩ đầu trọc nhìn thấy Lục Huyền, vừa xử lý thi thể yêu thú trong tay vừa hỏi.
“Tại hạ tên Lục Huyền, là đệ tử nội môn Thiên Kiếm Tông, tới đây để quản lý phúc địa Vạn Yêu Quật này thay sư thúc Kết Đan của bản môn, xin hỏi sư huynh là?” Lục Huyền tinh ý nhận ra vị tu sĩ đầu trọc này cũng gọi Thương Ngô Chân Nhân là sư thúc nên âm thầm suy đoán, có vẻ như gã cũng là tu sĩ của Thiên Kiếm Tông.
Hắn thử dùng linh thức thoáng cảm nhận một chút, xuyên qua mùi máu tanh nồng đậm gần như ngưng thực bên ngoài, có thể mơ hồ nhận ra gã tu sĩ đầu trọc này có cảnh giới Trúc Cơ viên mãn.
“Chính ta cũng không nhớ rõ ta là ai nữa, nhưng hiện tại ta chỉ là một gã Huyết Đồ trong cấm địa, ngươi gọi ta một tiếng Huyết sư huynh là được rồi.” Tu sĩ đầu trọc bỏ số thịt yêu thú đã xử lý xong vào túi trữ vật, còn một đống phế liệu khác lại chất đống cùng một chỗ với nhau.
Trong lúc gã hoạt động, sợi xiềng xích màu đỏ sậm xuyên qua xương bả vai không ngừng lay động, truyền đến những tiếng vang rất nhỏ.
“Ta chỉ là một tên tội nhân của tông môn, đang ở lại bên trong cấm địa này để chậm rãi chuộc tội.”
“Tội nhân?” Lục Huyền nhỏ giọng lẩm nhẩm.
Gã Huyết Đồ đầu trọc này bị giam trong cấm địa, trên xương bả vai còn có xiềng xích pháp khí hạn chế hành động… Với hiểu biết của hắn về pháp quy của tông môn, thì hẳn là tội gã phạm phải cũng không nhỏ.
“Đúng vậy, lúc còn trẻ kích động nóng giận đã phạm phải đại tội sát sinh, chẳng qua chuyện xảy ra cũng có nguyên nhân của nó, nên tội không đáng chết, sư thúc Giới Luật Đường mới nhốt ta vào trong cấm địa để xử lý yêu thú, mài mòn dục vọng giết chóc trong lòng.” Tu sĩ đầu trọc chậm rãi nói.
“Một mình ta ở trong cấm địa, mỗi ngày đều làm bạn cùng yêu thú, bất tri bất giác đã qua hơn trăm năm, không biết ngoại giới rốt cuộc ra sao rồi.” Lúc này, đôi mắt màu huyết hồng của gã chợt lóe lên một tia thâm thúy, lặng lẽ nhìn về nơi sâu bên trong thông đạo, lặng im không nói.
“Bị giam giữ hơn trăm năm, mỗi ngày đều giết chóc yêu thú. Nghe câu này quen quen… dường như《Ta trảm yêu trừ ma trong cấm địa Vạn Yêu Quật》?”
Trong đầu Lục Huyền chợt hiện lên một suy nghĩ hoang đường. Đến đây, hắn cũng đại khái hiểu được vì sao mình lại không cảm nhận được sự tồn tại của Huyết Đồ đầu trọc này. Hắn lẳng lặng đứng bên cạnh, cẩn thận suy nghĩ xem những lời tu sĩ đầu trọc này nói là thật hay giả.
Thân phận đệ tử Thiên Kiếm Tông của gã không thể giả được, nói cho cùng, tông môn tuyệt đối sẽ không nhốt một kẻ không có quan hệ với mình hoặc là tà tu vào trong cấm địa Vạn Yêu Quật.
Hơn nữa, thông qua lời gã nói, hoàn toàn có thể hiểu rằng Thương Ngô Chân Nhân cũng biết tới sự tồn tại của gã. Có điều, phần tội nghiệt do gã kể lại không có cách nào phán định được. Nhưng chuyện này cũng không liên quan gì tới hắn, thứ hắn coi trọng chính là lượng lớn máu thịt yêu thú bên trong cấm địa.
“Huyết Đồ sư huynh mỗi ngày đều chém giết yêu thú ư? Ngươi không thấy chuyện này rất nhàm chán sao?” Lục Huyền thử thăm dò một câu.
“Đã thành thói quen rồi, cũng không cảm thấy nhàm chán gì cả.”
“Nhìn trạng thái của sư huynh, có vẻ như giết yêu nhiều năm đã tạo thành ảnh hưởng không nhỏ với ngươi nhỉ?”
“À, đây là chuyện không thể tránh được.” Tu sĩ đầu trọc nhếch miệng cười, để lộ ra hàm răng bén nhọn.
“Trong cấm địa có ba loại yêu thú cần xử lý. Một loại lai lịch bình thường, chủ yếu được dùng để làm các loại thí nghiệm cùng với nuôi dưỡng một ít yêu thú cần ăn máu thịt trong Vạn Yêu Quật. Quá trình xử lý mấy con này tương đối đơn giản, sau khi giết chết chỉ cần tách các bộ phận hữu dụng ra là được. Trong phúc địa đều là linh thú, chúng tương đối kén ăn, ngay cả những con yêu thú chỉ chuyên dùng làm nguyên liệu nấu ăn thì một số bộ phận trên thân thể chúng cũng không thể dùng cho chăn nuôi được.”
“Nhưng đám yêu thú thí nghiệm thất bại kia thì khác, trong cơ thể chúng còn lưu giữ các loại độc khí hoặc âm khí nên lúc xử lý sẽ hơi phiền phức một chút.”
“Loại thứ hai là đám hung thú, tuy đám hung thú này đã bị các loại trận pháp pháp khí phong ấn lại nhưng khi xử lý nhất định phải thả chúng ra. Nói đơn giản là ngay tại khoảnh khắc thả chúng ra, hung tính trong người chúng sẽ bùng nổ, khiến cho việc xử lý chúng trở nên khó khăn hơn nhiều.”
“Cuối cùng chính là đám tà thú, mỗi một con tà thú đều vô cùng quỷ dị, khi xử lý nhất định phải luôn cảnh giác cao độ, tránh để khí tức tà dị trong cơ thể chúng ô nhiễm khiến bản thân dị hóa.”
Có lẽ do tu sĩ đầu trọc đã lâu không nói chuyện với người khác nên gã cứ nói liên tục không ngừng với Lục Huyền.
“Thi thể yêu thú hung thú bị giết sẽ được xử lý như thế nào?” Lục Huyền tò mò hỏi.
“Những thứ có thể dùng cho chăn nuôi linh thú sẽ được bỏ vào túi trữ vật cất giữ kỹ càng. Còn những mảnh vụn không thể dùng cho chăn nuôi linh thú, nếu không có nguy hại gì, sẽ được chồng chất lại thành một đống bên trong cấm địa, nhưng nếu những bộ phận đó có hại cho yêu thú và tu sĩ, sẽ phải dùng trận pháp luyện hóa hoặc là mang ra ngoài cấm địa tiêu hủy.” Tu sĩ đầu trọc trả lời cặn kẽ.
Hai mắt Lục Huyền lập tức sáng lên, thế này là có rất nhiều kẽ hở cho hắn rồi.
“Huyết Đồ sư huynh, không biết ngươi có cần giúp đỡ gì không, nếu ngươi cần ta có thể tới giúp ngươi một tay.”
“Lục sư đệ không định chuyên tâm tu luyện mà lại muốn đến cấm địa xử lý yêu thú à?” Tu sĩ đầu trọc nghe xong câu này, trong đầu lập tức mờ mịt không hiểu ra sao, rõ ràng là trong cấm địa tràn đầy huyết sát chi khí, thậm chí còn có rất nhiều các loại độc khí tà khí khác, đồng môn khác tránh còn không kịp, sao lại có người muốn tới xử lý yêu thú thế này?