Chương 627: Làm Chủ Một Nhà Quả Là Không Dễ!
Chương 627: Làm Chủ Một Nhà Quả Là Không Dễ!
“Ta ở trong phúc địa cũng không có việc gì, chỉ muốn làm vài việc nhỏ cho tông môn thôi. Sư huynh yên tâm, ta có chừng mực, sẽ không làm chậm trễ việc tu hành của mình.” Lục Huyền nói như chém đinh chặt sắt.
“Sở dĩ muốn tới làm trợ thủ cho Huyết Đồ sư huynh vì ta muốn nhân cơ hội này để tìm hiểu thêm về kết cấu thân thể cũng như đặc tính của các loại yêu thú, ngộ nhỡ sau này đụng phải cũng có thể dương trường tị đoản [1] và nhanh chóng giải quyết chúng.” Hắn thuận miệng bịa ra một lý do nghe cực kỳ chân thành.
[1] : dương trường tị đoản nghĩa là phát huy ưu điểm hoặc điều kiện có lợi, cùng với khắc phục, lảng tránh khuyết điểm hoặc điều kiện bất lợi.
“Sư đệ không chê thì cứ ở lại đây xử lý yêu thú cùng ta, ta sẽ nói rõ cho sư đệ biết những phương thức đặc thù để giết chết mỗi một loại yêu thú trong này.” Tu sĩ đầu trọc gần như đã hoàn toàn tin tưởng lý do của Lục Huyền rồi.
“Vậy làm phiền sư huynh.” Khóe miệng Lục Huyền khẽ nhếch lên.
Đám linh thú trong phúc địa đều đã bị thuần hóa, tất nhiên là thói quen ăn uống của chúng cũng có phần khác với những con yêu thú bên ngoài, để không ảnh hưởng đến trạng thái thân thể và quá trình trưởng thành nên trong rất nhiều phương diện đều phải chú ý kiêng kị.
Nhưng linh thực tà dị trong tiểu viện âm phủ và Nhục Linh Thần thì khác. Chúng vốn là tà ma, tà vật, chỉ mong tất cả những thứ mình ăn uống đều là độc khí, thấy máu thịt yêu thú mang khí tức tà dị sao có thể chê bai được? Chưa biết chừng khi Lục Huyền cầm một đống máu thịt nhiễm độc khí đầy mùi máu tanh hoặc mùi âm khí uế khí tới chúng còn cảm thấy khẩu vị quá nhẹ ấy chứ!
“Nếu Lục sư đệ đã muốn đến xử lý máu thịt yêu thú vậy thì làm phiền sư đệ mang đống thịt yêu thú thừa này vứt đi giúp ta. Đi về phía trước vài dặm có một cái vực sâu nghìn trượng, bình thường đống thịt yêu thú thừa này đều được ném xuống đó. Ta không tiện đi lại, mang chúng đi vứt còn không thoải mái bằng giết mấy con yêu thú, về sau chuyện này giao lại cho sư đệ vậy.”
“Không thành vấn đề.” Lục Huyền vui vẻ đồng ý, hắn lập tức sải bước đi đến bên cạnh đống máu thịt yêu thú vô dụng kia, nhanh chóng bỏ hết những loại nguyên liệu chất cao như một ngọn núi nhỏ vào túi trữ vật.
“Thật không thể ngờ, ta đường đường là đệ tử nội môn của một đại tông, là linh thực sư nổi danh nhất Thiên Kiếm Tông, thế mà giờ lại đi nhặt rác rưởi trong cấm địa thế này.”
Hắn mang theo một đống đầu thừa đuôi thẹo, dựa theo chỉ dẫn của tu sĩ đầu trọc, đi tới vực sâu u ám kia.
Dưới cái vực sâu này, cũng không biết đã có bao nhiêu máu thịt yêu thú chồng chất lên nhau, huyết khí cuồn cuộn, Lục Huyền đứng trên cao cũng có thể cảm nhận rất rõ ràng. Linh thức của hắn đảo qua bốn phía, trong hư không có một con mắt màu xám trắng như ẩn như hiện. Sau khi quan sát cẩn thận, hắn lập tức mở túi trữ vật, trút lượng lớn máu thịt yêu thú vô dụng xuống dưới.
Nhưng chúng vừa rơi xuống chưa tới mười trượng đã có một chiếc túi nhăn nhúm màu xám nhạt xuất hiện, miệng túi mở rộng, tất cả những nguyên liệu thừa thãi của yêu thú đều bị đổ vào trong. Cái túi này chính là bảo vật có nguồn gốc từ Huyền Trùng Đằng ngũ phẩm, không gian bên trong Thao Trùng Nang lớn hơn túi trữ vật bình thường rất nhiều, để máu thịt yêu thú bên trong còn có thể đảm bảo chúng luôn tươi mới, rất thích hợp để cất giữ.
“Tiếc là không còn bao nhiêu phế liệu yêu thú trong vực sâu nữa, bằng không còn có thể xuống dưới thu hết vào Thao Trùng Nang.”
Hai mắt hắn xuất hiện linh quang mờ ảo, nhìn xuống đáy vực sâu, chợt phát hiện bên dưới cũng không còn quá nhiều bộ phận nguyên liệu thừa trên cơ thể yêu thú.
“May mà trong tay ta có bảo vật Thao Trùng Nang, có thể cất giữ lượng lớn đồ phế liệu, còn có thể đảm bảo chúng luôn tươi mới. Về sau cứ làm vậy đi, thừa dịp xử lý phế liệu của yêu thú để thu chúng lại, đợi khi nào trở về lại đút cho đám Huyết Nghiệt Hoa, Dị Thọ Bàn Đào, Nhục Linh Thần ăn.”
“Làm chủ một nhà quả là không dễ, còn phải đi nhặt rác rưởi về nuôi dưỡng đám hoa hoa cỏ cỏ trong nhà.” Trong lòng Lục Huyền thổn thức không thôi.
Làm ruộng không dễ, cấm địa mãi nghệ.
Trong đoạn thời gian kế tiếp, thỉnh thoảng Lục Huyền sẽ dành chút thời gian đi tới cấm địa, tìm tu sĩ đầu bóng lưỡng, học tập phương thức xử lý các loại yêu thú vô hại sao cho nhanh gọn nhất từ trong tay gã.
Sau khi xử lý chúng xong, hắn lại mượn chút lỗ hổng trong khi đi ném phần phế liệu của yêu thú, để thu toàn bộ chúng vào trong Thao Trùng Nang.
Xuất phát từ bản tính cẩn thận, mỗi lần hắn đi tới cấm địa, đều phải đến chỗ lão Long Quy một chuyến trước, nhờ nó bói toán cho mình một phen cát hung họa phúc, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới tiến vào cấm địa.
Hôm nay, Lục Huyền cầm theo một túi chất đầy bộ phận thừa của yêu thú, đi tới phía trước vực sâu. Uẩn Thần Thiếp trong đầu hơi sáng lên, linh thức nhanh chóng kéo dài ra ngoài.
Sau khi xác nhận không có bất cứ tồn tại nào đang nhìn chăm chú vào mình, tâm niệm của hắn vừa động, một cái đèn lồng đã tà dị xuất hiện trong tay. Cái lồng đèn có màu trắng bệch như được làm từ da người, chuôi đèn lại như một đoạn xương màu trắng nhỏ dài, nắm trong tay có thể cảm nhận được hàn ý sắc nhọn, dưới đui đèn, vô số những đoạn tua rua màu đỏ sậm không gió tự động, nhẹ nhàng đong đưa.
Tận cùng bên trong ngọn nến màu trắng bệch kia, lại có không ít gương mặt của oan hồn, chúng không ngừng há miệng, gào thét không tiếng động, chen chúc vào cùng một chỗ. Trong nhóm này, còn có thể nhìn thấy mấy khuôn mặt với ngũ quan mơ hồ của người quen.
Chiếc đèn lồng này chính là Dẫn Hồn Đăng được mở ra từ trong quầng sáng của Quỷ Diện Thạch Cô, có thể hấp dẫn âm hồn oán niệm trong phạm vi nhất định, sau đó cất giữ vào trong ngọn đèn.
"Trong cấm địa, có nhiều yêu thú hung thú chết đi như vậy, cả những con yêu thú quỷ dị kia, hẳn là âm hồn còn lưu lại không ít."
Linh lực của Lục Huyền tràn vào Dẫn Hồn đăng, ngay lập tức, vô số những sợi tua rua màu đỏ sậm dưới đui đèn bắt đầu múa may kịch liệt, trên cái bấc đèn màu trắng bệch cũng sáng lên một ngọn lửa nhợt nhạt.
Mấy hơi thở sau, từng luồng âm hồn của yêu thú bắt đầu từ bốn phía thông đạo bay ra, điên cuồng tràn vào trong ngọn đèn. Trong nháy mắt, chúng đã chiếm cứ toàn bộ ngọn đèn. Âm hồn của mấy vị tu sĩ Trúc Cơ từ hấp thu được từ trong bí cảnh Vô Ngân Hải vốn nằm bên dưới nhất, lập tức điên cuồng hét thảm, không ngừng gặm cắn âm hồn yêu thú đang đè trên người bọn chúng.
"Đã đầy, không thể hút nữa." Mắt thấy ánh đèn màu trắng bệch kia thật sự không có chút khe hở nào nữa, Lục Huyền vẫn còn chưa thỏa mãn, cũng đành thu hồi Dẫn Hồn Đăng.
"Vậy là đã chuẩn bị xong âm hồn oán niệm Âm Khốc Mộc cần cho giai đoạn đầu sinh trưởng. Tinh lọc hoàn cảnh cấm địa, đây là chuyện tu sĩ Thiên Kiếm tông nghĩa bất dung từ." Lục Huyền dùng ngôn từ chính nghĩa nói, cố gắng tìm cho mình một lý do hoàn mỹ để giải thích về hành động này.