Chương 638: Dục Vọng Trong Lòng Lão Nhân Gia Ngài Mạnh Đến Mức Nào Vậy...
Chương 638: Dục Vọng Trong Lòng Lão Nhân Gia Ngài Mạnh Đến Mức Nào Vậy...
Phủ thêm Thiên Trành Quỷ Diện, không ngừng điều chỉnh ngũ quan, Lục Huyền trực tiếp biến hóa thành một thanh niên tu sĩ có tướng mạo bình thường, tiến vào trong tiểu viện âm phủ.
Trong tiểu viện có rất nhiều loại linh thực âm phủ đang sinh trưởng. Sau khi Âm Khốc Mộc ngũ phẩm gia nhập vào, linh khí trong tiểu viện càng thêm lạnh lẽo thấm vào người, còn kèm theo tiếng kêu rên liên tiếp của âm hồn, lại cộng thêm mấy loại linh thực được bồi dưỡng bằng huyết nhục, tiến vào nơi này có cảm giác đang đi vào chốn luyện ngục nhân gian.
Lục Huyền đã sớm quen với hoàn cảnh này rồi, chú ý tới Âm Khốc Mộc đã mọc ra một đoạn mầm non màu trắng bệch, hắn lập tức yên tâm hơn rất nhiều.
Đoạn thời gian qua, hắn đã sưu tập được lượng lớn vật liệu thừa của yêu thú trong cấm địa, hiện giờ trực tiếp đổ chúng cùng với hỗn hợp tinh huyết hung thú đã thí nghiệm thất bại vào trong U Nê Nhục trong tiểu viện, để cho đám linh thực âm phủ ở nơi này được ăn một bữa no bụng.
Sau khi xử lý xong những công việc liên quan bên trong linh điền, Lục Huyền trở lại tông môn, mượn nhờ truyền tống đại trận của Trận Đường, một lần nữa tiến vào phúc địa Vạn Yêu Quật.
"Lục sư đệ, ngươi đã quay lại rồi?" Vừa mới hạ xuống đám mây, Tôn Vân cảm nhận được động tĩnh đã chạy ra nghênh đón.
"Đúng vậy, Tôn sư huynh, mấy ngày nay phúc địa như thế nào, không phát sinh chuyện gì dị thường chứ?" Lục Huyền thoáng thích ứng với cảm giác không khỏe sinh ra khi truyền tống cự ly xa, rồi mở miệng hỏi thanh niên tuấn lãng nọ.
"Mọi chuyện vẫn như thường, có mấy con yêu thú trời sinh đã bất hòa bộc phát tranh đấu, nhưng đều bị chúng ta khống chế lại rồi, không xuất hiện thương vong." Tôn Vân thành thật đáp.
"Vất vả cho sư huynh và mấy vị sư đệ rồi, ta đi qua cấm địa bên kia nhìn xem sao." Lục Huyền gật đầu nói.
Hắn nghỉ ngơi vài ngày, cũng không biết bên trong cấm địa đã tích trữ được bao nhiêu huyết nhục yêu thú rồi, nói không chừng lão hồ ly còn đang chờ hắn đưa ra phán đoán đó.
"Lục sư huynh lại đi tìm con linh thú Long Quy lục phẩm kia sao?" Chờ sau khi hắn rời đi, đột nhiên một tu sĩ cảm khái nói.
"Linh thú lục phẩm, ngay cả Thương Ngô Chân Nhân cũng phải lấy lễ đối đãi, vậy mà Lục sư huynh với nó lại giống như bạn vong niên, thật không biết hắn đã làm như thế nào." Một người khác nhìn theo hướng Lục Huyền rời đi, trong mắt tràn đầy hâm mộ.
"Không chỉ có thế, Lục sư huynh còn có thể tự do ra vào cấm địa, hoàn toàn không sợ con linh hồ ngũ phẩm kia, không giống chúng ta, chỉ có thể hầu hạ đám linh thú tứ phẩm kia mỗi ngày." Giọng nói của một tu sĩ có pha thêm vài phần ghen tị.
"Nói năng cẩn thận, vẫn nên chăm sóc đám linh thú kia cho tốt đi, chờ các ngươi trưởng thành đến mức độ đó, tự nhiên sẽ có được tất cả." Tôn Vân lên tiếng ngăn lại mấy người khác nghị luận.
Lục Huyền không biết mình đã bị người khác bàn tán sau lưng, hắn vẫn theo con đường quen thuộc đi tới bên cạnh hồ nước. Từ xa đã nhìn thấy lão Long Quy vừa mới cất kỹ tấm lụa màu vàng nhạt rồi giả bộ như bản thân đang thảnh thơi nằm trên mặt đất phơi nắng.
"Lục tiểu tử, lại muốn lão phu bói quẻ miễn phí cho ngươi?" Lão Long Quy mở to mắt, lười biếng nói.
"Tiền bối ngài nói như vậy là không đúng rồi, cái gì gọi là bói toán miễn phí chứ? Đó là vãn bối lo lắng ngài quá lâu không vận dụng thiên phú, sợ ngài ngượng tay thôi." Lục Huyền mặt dạn mày dày vừa cười vừa nói.
Lão Long Quy trêu chọc hắn một phen lại chỉ cười mà không nói.
"Đúng rồi, tiền bối, tấm 《 Cực Nhạc Tâm Kinh 》kia dùng như thế nào?"
"Bình thường thôi, tùy tiện xem một chút là không xem nữa." Lão Long Quy nghĩ một đằng nói một nẻo.
"Đúng là thứ đó chẳng thú vị mấy, nhưng có thêm thứ ở trong tay vãn bối này, vậy thì không giống rồi." Lục Huyền lập tức lấy Mỹ Âm Châu ra, quơ quơ trước mặt lão Long Quy.
"Đây là thứ gì?"
"Lần này về tông mấy ngày, ta có đi ra ngoài một lần, giải quyết xong một tên tà tu lòng dạ khó lường, sau đó đạt được món bảo vật này từ trong tay hắn, thử một cái, ai ngờ nó lại cực kỳ tương thích với 《 Cực Nhạc Tâm Kinh 》xem như hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, đã bổ sung được điểm thiếu hụt của cuốn Tâm Kinh kia."
"Lục tiểu hữu, không bằng ngươi hãy cho lão phu thử một chút xem sao?" Nghe thấy công hiệu của Mỹ Âm Châu, lão Long Quy lập tức trở nên nhiệt tình hơn rất nhiều, cách xưng hô cũng tự nhiên mà biến hóa.
"Được, tiền bối cầm lấy."
Mỹ Âm Châu nhanh chóng bay về phía lão Long Quy. Lão Long Quy tiếp được, rồi dựa theo phân phó của Lục Huyền, đưa một tia linh lực vào viên bảo châu trong suốt.
",!"
Chỉ trong chốc lát, bên tai Lục Huyền đã vang lên từng đợt âm thanh cực kỳ khó nghe, âm lượng thật lớn, trực tiếp vang vọng khắp cả hồ nước.
"Đây là cái thứ gì chứ? Động tĩnh quá lớn." Lão Long Quy không hổ là linh thú đã sống suốt mấy ngàn năm, cũng sớm luyện thành một trái tim cứng rắn, thấy tình huống ngại ngùng trong lòng không dao động, vẻ mặt cực kỳ tự nhiên, nhanh chóng bày ra một đạo cấm chế cách âm, che Mỹ Âm Châu lại.
"Dục vọng trong lòng lão nhân gia ngài mạnh đến mức nào vậy..." Lục Huyền lẳng lặng đứng ở một bên, âm thầm cảm khái nói.
Phải biết rằng, âm lượng truyền ra từ bên trong Mỹ Âm Châu có liên quan rất lớn với dục niệm trong lòng người nắm giữ, dục niệm càng mạnh, thanh âm càng thêm phóng đãng.
"Nhưng, thanh âm lớn một chút, phối hợp với tấm 《 Cực Nhạc Tâm Kinh 》kia, ngược lại vẫn khá là ổn."
Lão Long Quy suy nghĩ một lát sau đó tưởng tượng ra khung cảnh bản thân đồng thời sử dụng 《 Cực Nhạc Tâm Kinh 》cùng với Mỹ Âm Châu, cõi lòng vốn đang bình tĩnh như mặt giếng cổ cũng không khỏi sinh ra vài phần kích động.
"Nói chung, âm thanh bên trong Mỹ Âm Châu này có liên quan mật thiết tới dục niệm, mà dục niệm lại do những tư thế và động tác bản thân nhìn thấy trên tấm tơ lụa kia quyết định, tiết tấu cao thấp trực tiếp phối hợp chặt chẽ với nhau, giữa hai thứ này cũng coi như cực kỳ ăn khớp. Sau này xem phim có thể đồng bộ giữa âm thanh và hình ảnh rồi." Lục Huyền âm thầm nghĩ trong lòng.
"Tiểu tử ngươi rất là biết điều đấy, phần nhân tình này ta nhớ kỹ rồi." Lão Long Quy cười cười, sau đó không để lại dấu vết trực tiếp cất kỹ Mỹ Âm Châu đi, linh văn phức tạp bắt đầu lưu chuyển trên mai rùa.
Bảo vật được đưa tặng hai lần liên tục, vừa nhìn đã thấy cực kỳ không tầm thường, lại vừa vặn giải quyết được cảm giác cô độc tịch mịch suốt mấy ngàn năm của nó, đương nhiên là lão Long Quy sẽ ghi nhớ trong lòng.
Lục Huyền cười hắc hắc một tiếng, 《 Cực Nhạc Tâm Kinh 》và Mỹ Âm Châu đều được mở ra từ bên trong quầng sáng, coi như là thu hoạch ngoài định mức, có thể dùng chúng nó đi đổi lấy hảo cảm của linh thú hộ tông lục phẩm, tuyệt đối là hắn lời rồi, mà nói không chừng trong tương lai, những thứ này còn có thể mang đến cho hắn một mối cơ duyên to lớn.
Mặc dù hắn đã có chút hiểu biết nhất định đối với tu sĩ đầu trọc và linh thú Thanh Khâu Hồ, nhưng dù sao bên trong cấm địa cũng giam giữ số lượng đông đảo hung thú tà thú, xuất phát từ bản tính cẩn thận và tính an toàn của mình, tốt nhất là trước khi qua bên đó, cứ đến chỗ lão Long Quy làm một quẻ tượng miễn phí sẽ ổn hơn.
Sau khi biết được quẻ tượng an toàn, Lục Huyền mới yên tâm tiến về cấm địa.