Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng (Dịch)

Chương 639 - Chương 639: Bí Cảnh Hắc Ma Uyên!

Chương 639: Bí Cảnh Hắc Ma Uyên! Chương 639: Bí Cảnh Hắc Ma Uyên!

Thời gian quản lý phúc địa trôi qua rất nhanh.

Chuyện lớn chuyện nhỏ trong phúc địa đều không cần Lục Huyền tự mình đi làm, chẳng mấy khi hắn có được thời gian để tu luyện, nên mỗi ngày hắn đều tu hành quan tưởng vài loại công pháp lấy được từ bên trong quầng sáng.

Thời gian rảnh rỗi quá nhiều, hắn sẽ đi tới chỗ Bạch Viên và Long Quy ngồi một chút.

Từ sau khi nhóm hung thú trong cấm địa được hắn xử lý với hiệu suất cao, công việc ban đầu đã được giảm tải khá nhiều, không cần mỗi ngày đều phải đi qua bên đó nữa.

Cách vài ngày một lần, hắn sẽ tiến vào cấm địa thu thập một chút huyết nhục thừa thãi của yêu thú, tinh huyết của yêu thú dung hợp thất bại, còn có âm hồn oán niệm trôi lơ lửng bên trong thông đạo đỏ sậm giống như cô hồn dã quỷ nữa.

Thỉnh thoảng hắn sẽ trở về động phủ tông môn để quan sát một chút, chăm sóc đám linh thực dưới tay mình, cũng thuận tiện đi một lần đến tiểu viện âm phủ và bí cảnh không trọn vẹn, thỏa mãn nhu cầu của nhóm linh thực được gieo trồng ở nơi đây.

Trong quãng thời gian này, bên trong phúc địa lại bạo phát một lần Đế Lưu Tương nữa, Lục Huyền đã thu thập được không ít, còn vơ vét sạch sẽ phần của lão Long Quy.

Cứ như thế, ba tháng trôi qua nhanh chóng.

Hôm nay, hắn trở lại trong tông môn.

Lục Huyền ngồi trên linh hạc, nhạy cảm phát hiện được bầu không khí trong nội tông có chút bất đồng với ngày thường. Nếu ngẫu nhiên nhìn thấy vài người đồng môn, thì không đợi Lục Huyền đi qua chào hỏi một tiếng, bọn họ đã vội vàng rời đi, giống như phía sau lưng có thứ gì đang đuổi theo đối phương vậy.

Lục Huyền mang theo vài phần buồn bực, trở lại trong động phủ, an tâm bồi dưỡng linh thực, chăn nuôi linh thú, ngay ngắn bày ra tư thế cần có của một vị linh thực sư cần mẫn siêng năng. Rồi qua ngày thứ hai, hắn đi tới động phủ của Hỏa Lân Nhi.

"Lục sư đệ, không phải ngươi đang quản lý phúc địa sao? Lại có thời gian tới chỗ ta thế này?" Hỏa Lân Nhi vừa nhìn thấy Lục Huyền, trên khuôn mặt non nớt đã có thêm một tia kinh ngạc.

"Bên trong phúc địa có mấy người đồng môn khác để ý rồi, tất cả đều tốt, nên ta trở về thăm linh thực trong động phủ một phen. Đúng rồi, Hỏa sư huynh, lúc ta trở về đã nhìn thấy không ít đồng môn vô cùng vội vàng bay đi bay lại, không biết là đã xảy ra đại sự gì rồi?" Lục Huyền tò mò hỏi.

"Gần đây có một chuyện lớn phát sinh trong Tu Hành giới, có một bí cảnh cỡ lớn vừa xuất hiện tại Hắc Ma Uyên, khắp nơi đều có tà ma, nhưng lại ẩn giấu rất nhiều cơ duyên. Nghe nói, có tu sĩ đã tìm được không chỉ một môn công pháp cùng với pháp khí cấp bậc ngũ phẩm từ bên trong, sau khi tin tức này được truyền đi, đã khiến vô số tu sĩ bị hấp dẫn đi tới khu bí cảnh kia, muốn đoạt được một phần cơ duyên từ trong đó."

Lục Huyền nghe vậy, có chút đăm chiêu rồi gật nhẹ đầu.

"Làm sao, Lục sư đệ ngươi không động tâm với bảo vật ngũ phẩm hả?" Hỏa Lân Nhi cười hỏi.

"Sư huynh cứ nói đùa, ta chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, làm sao có thể không động tâm đối với bảo vật cấp bậc Kết Đan?" Lục Huyền không nhịn được khẽ cười lên.

Lời này cũng không sai, tuy trong tay hắn đã có không ít bảo vật ngũ phẩm, nhưng đồ vật cấp bậc này, ai sẽ không ngại nhiều chứ?

"Ta đang có ý định tiến vào bí cảnh này thăm dò một phen, nếu Lục sư đệ động tâm, hay là cùng đi với ta, ý ngươi thế nào?"

"Có sư huynh chân truyền dẫn dắt, phương diện an toàn đương nhiên là không cần phải nói. Nhưng mà, sư đệ vẫn có chút tự mình hiểu mình, mặc dù tu vi cũng tạm ổn, nhưng đã không có pháp khí hộ thân lại không có thuật pháp cường đại, đi theo phía sau sư huynh, chỉ trở thành gánh nặng của sư huynh mà thôi, cho nên ta vẫn cứ thành thành thật thật ở lại tông môn cho thỏa đáng."

"Cũng được, ta tôn trọng ý nghĩ của sư đệ. Chẳng qua tu hành nhất đạo, tránh không được chữ "tranh" này, chỉ có ra sức tranh thủ, mới có thể đạt được đại cơ duyên, từ đó giành lấy khả năng tiến thêm một bước. Cho dù ngươi không muốn đi tranh với tu sĩ khác thì bọn họ cũng sẽ chủ động tới tranh với ngươi, những thứ này đều là không cách nào tránh đi được." Trên khuôn mặt non nớt của Hỏa Lân Nhi có thêm mấy phần lão luyện không hợp với tuổi tác.

"Sư huynh nói có lý, nhưng tâm ý sư đệ ta đã quyết." Lục Huyền khẽ cười nói.

"Các ngươi tranh giành là chuyện của các ngươi, ta có đường đua chỉ thuộc về riêng mình, không có bất cứ người nào tranh giành với ta được." Trong lòng hắn yên lặng cảm khái một câu.

"Nếu sư đệ đã khăng khăng lựa chọn con đường linh thực sư này, vậy thì ta cũng không miễn cưỡng sư đệ." Hỏa Lân Nhi cũng chỉ thuận miệng ướm hỏi như vậy mà thôi, tu vi của gã cao thâm, thiên phú xuất chúng, thân là đệ tử chân truyền của Thiên Kiếm Tông, khắp người đều là bảo vật, tự nhiên không để tâm tới suy nghĩ của Lục Huyền. Mà trên thực tế, gã mời Lục Huyền đi cùng cũng chỉ vì coi trọng thiên phú của hắn trên phương diện linh thực mà thôi.

"Vậy chúc sư huynh đi chuyến này có thể nhận được thiên đại cơ duyên, cùng với bảo vật mà bản thân vẫn luôn ngưỡng mộ trong lòng!" Lục Huyền mỉm cười chúc phúc.

Sau đó, hắn cáo biệt Hỏa Lân Nhi, trở lại động phủ của mình, nghỉ ngơi một lát, đang định đi linh điền xem xét linh thực, đột nhiên Bách Lý Kiếm Thanh tìm tới cửa.

"Lục đại ca, Lục đại ca, huynh có nghe nói đến bí cảnh cỡ lớn vừa mới xuất hiện trong Hắc Ma Uyên kia không?" Gã hưng phấn tiến vào, không kịp chờ đợi đã mở miệng hỏi Lục Huyền.

"Có nha, nghe nói bên trong đã chết không ít người, còn bao gồm tu sĩ của đại tông." Lục Huyền nói.

Bị hắn giội cho một gáo nước lạnh, Bách Lý Kiếm Thanh lập tức tỉnh táo hơn rất nhiều, nhưng vẫn cứng miệng nói: "Huynh không thể chỉ chăm chăm nhìn vào những thứ này được, so với bọn họ, những tu sĩ đạt được cơ duyên kia càng nhiều hơn, thậm chí người sống sót còn là đại đa số cơ mà."

"Cho nên đệ định tiến vào xem ư?" Lục Huyền lạnh lùng hỏi.

"Đúng vậy, vất vả lắm mới xuất hiện một cơ hội nhận được đại cơ duyên như thế, không đi tranh đoạt một phen thì sau này nhất định sẽ hối hận." Bách Lý Kiếm Thanh trịnh trọng nói.

"Cho dù có nguy hiểm đến mức sinh tử đạo tiêu, đệ cũng nguyện ý?"

Bách Lý Kiếm Thanh trịnh trọng gật đầu: "Thân là đệ tử Đại tông, lại có đồng môn làm bạn, ta có lòng tin sẽ toàn thân trở ra. Lục sư huynh, ngươi không định đi vào trong bí cảnh nhìn xem sao?"

"Không có ý đó." Lục Huyền lạnh nhạt trả lời.

"Đáng tiếc, Lục sư huynh có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, còn lợi hại hơn ta và mấy người đồng môn hảo hữu ta quen biết. Ta đang muốn mượn cơ hội này để ôm bắp đùi của huynh đây." Bách Lý Kiếm Thanh cười hắc hắc, đôi mắt dài nhỏ híp lại thành một đường.

"Tu vi của ta đều là cố định, phải dựa vào đan dược chồng chất mà lên, hơn nữa, ta gia tăng tu vi chỉ vì đề cao cảnh giới sẽ bồi dưỡng được càng nhiều linh thực hơn. Còn mấy thứ như thuật pháp, pháp khí, phù lục vân vân… đều là loại bình thường không có gì lạ, so ra vẫn kém những tu hành giả đã trải qua vô số lần liều mạng tranh đấu kia." Lục Huyền thuận miệng nói.
Bình Luận (0)
Comment