Chương 662: Nguyên Tinh Hỏa Tinh!
Chương 662: Nguyên Tinh Hỏa Tinh!
“Ngoài ra, cân nhắc đến thân phận linh thực sư của sư đệ, trong hộp còn có một chiếc túi trữ vật, bên trong chứa khoảng nửa mẫu Viêm Thổ, sư đệ có thể dùng nó đi bồi dưỡng linh thực hệ Hỏa tương ứng.”
“Viêm Thổ lấy từ khu vực tinh hoa nhất của Hỏa Vân Động, khí tức hỏa linh nồng đậm, dù rời khỏi đây, nó sẽ không ngừng xói mòn nhưng cũng đủ cho sư đệ dùng tới mấy chục năm. Tộc trưởng Hỏa Trậm còn lo lắng trong tay sư đệ tạm thời không có hạt giống để gieo trồng, lại không muốn sư đệ ngươi lãng phí số Viêm Thổ này một đoạn thời gian, nên đã cố ý chuẩn bị cho sư đệ một hạt linh chủng Xích Diễm Hồ Lô, có thể trực tiếp vun trồng bên trong Viêm Thổ.”
“Đây là linh chủng tứ phẩm, Hỏa Vân Động không có phương pháp ngưng chủng, chỉ có thể dựa vào hoàn cảnh đặc thù của bí cảnh, mới ngẫu nhiên thu hoạch được một - hai hạt, bởi vậy số lượng cực kỳ có hạn.” Hỏa Lân Nhi nói với Lục Huyền.
Hai người Từ Vĩnh, Chu Vân Ninh nghe thế, mặt ngoài cũng không hề tỏ vẻ gì. Suy cho cùng, từ khi tiến vào Hỏa Vân Động tới nay, tất cả mọi người đều được chứng kiến tận mắt những gì Lục Huyền đã làm được, đương nhiên bọn họ sẽ không có bất cứ ý kiến gì.
“Đa tạ Hỏa sư huynh, Hỏa tộc trưởng đã đưa tặng lễ vật quá hậu rồi.” Lục Huyền tỏ lòng cảm kích.
“Không chỉ có vậy thôi đâu.” Hỏa Lân Nhi cười nói, lại lấy từ túi trữ vật ra một viên tinh thạch màu lửa đỏ. Viên tinh thạch này lồi lõm không bằng phẳng, bên trong có từng sợi tơ giăng khắp nơi, giống như kinh mạch trong cơ thể con người, thậm chí bên trong những sợi tơ ấy còn có nham thạch nóng rực chảy xuôi.
“Đây là Nguyên Tinh Hỏa Tinh, sau khi Nguyên Tinh Hỏa Linh dị hoá kia chết, ta đã luyện chế tinh hoa toàn thân nó, biến thành viên tinh thạch này, phẩm giai gần tới ngũ phẩm, bên trong có lượng lớn Nguyên Tinh Hỏa, có thể dùng để phụ trợ tu luyện công pháp và thần thông hệ Hỏa, cái này tặng cho Lục sư đệ ngươi.”
“Thế này... sao được.” Lục Huyền thực sự không ngờ, ngoại trừ một đống lễ vật lớn như vậy, Hỏa Lân Nhi còn có thể tặng thêm cho hắn một viên Nguyên Tinh Hỏa Tinh trân quý thế này.
“Đây là thứ Lục sư đệ nên được, lần này nếu không nhờ có ngươi thì có lẽ cơ nghiệp trăm năm của Hỏa Vân Động đã bị hủy hoại trong chốc lát rồi. Linh thực hệ Hỏa trong linh điền có liên quan đến hơn nửa gia sản của Hỏa Vân Động, nếu không thể giải quyết vấn đề sâu bệnh thì đây đúng là một loại đả kích mang tính hủy diệt đối với tộc nhân của ta.” Hỏa Lân Nhi chân thành nói.
“Vậy ta không khách khí nữa.” Lục Huyền nghe xong cũng không từ chối nữa mà trực tiếp nhận lấy viên tinh thạch màu lửa đỏ kia.
Sau đó, bốn người lại nhảy lên pháp khí phi hành Thanh Linh Chu của Hỏa Lân Nhi trong sự lưu luyến của đám tu sĩ Hỏa Vân Động.
Trên bầu trời, Thanh Linh Chu nhanh chóng xuyên qua hư không.
“Hỏa sư huynh, chẳng mấy khi mới ra khỏi tông môn một chuyến, chi bằng chúng ta hãy đi ngắm phong tục tập quán dọc đường để mở mang kiến thức một chút, từ từ hãy trở về nhé? Mấy trăm dặm phía trước, có một tòa phường thị của tán tu, ta nghe nói bên trong có không ít thứ tốt kỳ lạ cổ quái.” Trên phi chu, Từ Vĩnh lên tiếng đề nghị.
“Ta không có ý kiến, ý Lục sư đệ thế nào?” Hỏa Lân Nhi đồng ý, thấy Lục Huyền không nói gì nên mới quay sang hỏi hắn.
“Thật ngại quá, trong tông ta còn có chút việc cần xử lý nên không có thời gian đi chơi cùng mấy vị sư huynh sư tỷ rồi, không bằng chúng ta hãy tách ra ở đây, ta về tông môn trước?” Trên mặt Lục Huyền thoáng hiện vẻ áy náy.
Sự xuất hiện của Viêm Ma Trùng Mẫu cùng với những chuyện hắn đã nghe ngóng được trong khoảng thời gian gần đây khiến hắn nhận ra mạch nước ngầm ở Tu Hành giới đã bắt đầu khởi động rồi.
Đứng trước tình huống như thế, chỉ có trở lại tông môn hắn mới yên tâm được.
“Vậy ta sẽ về tông trước cùng Lục sư đệ.” Hỏa Lân Nhi lập tức thay đổi ý định.
Chu Vân Ninh và Từ Vĩnh cũng không ép, hai người đều có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, lại xuất thân từ đại tông, thực lực đứng đầu trong số nhóm tu sĩ cùng cảnh giới nên cũng không cần lo lắng quá mức cho an nguy của bản thân, bởi vậy bọn họ quyết định sẽ tách ra với Lục Huyền và Hỏa Lân Nhi.
“Từ sư huynh, Chu sư tỷ, nhớ phải cẩn thận đấy.” Trước khi chia tay, Lục Huyền đứng trên Thanh Linh Chu, lên tiếng dặn dò hai người.
“Ha ha ha, Lục sư đệ, ngươi cầu ổn quá mức rồi, trong Tu Hành giới này, thứ có thể uy hiếp được chúng ta cũng không có nhiều đâu.”
“Yên tâm, chúng ta nhất định sẽ bình an trở về.” Từ Vĩnh cao giọng cười nói.
Chờ hai người xuống khỏi Thanh Linh Chu, Lục Huyền và Hỏa Lân Nhi lại tiếp tục chạy về tông môn.
“Lục sư đệ, chuyện của ngươi có gấp lắm không? Nếu gấp, ta còn có thể tăng tốc lên.”
“Ta có việc cần tới Kiếm Đường xử lý, có thể nhanh hơn thì càng tốt.” Lục Huyền trầm giọng nói, ý muốn quay về tông môn đã trở nên khẩn cấp lắm rồi.
“Được, đứng vững nhé!” Linh quang đỏ rực bùng lên trên người Hỏa Lân Nhi, tốc độ của Thanh Linh Chu lại được đẩy nhanh hơn ba phần, một đường lao vút về phía Thiên Kiếm Tông.
“Cuối cùng cũng về đến tông môn.” Đứng trên Thanh Linh Chu, Lục Huyền quan sát phía dưới, nhìn thấy thanh kiếm đá khổng lồ trên quảng trường Kiếm Môn trấn, cuối cùng hắn cũng yên tâm lại.
Có Hỏa Lân Nhi bên cạnh nên hắn không đến tiểu viện âm phủ xem xét, đành phải đợi lần sau có cơ hội lại đến một chuyến.
Xuyên qua đại trận hộ tông, hai người tiến vào sơn môn, cảm nhận được linh khí tinh khiết nồng đậm ở nơi này, từng lỗ chân lông trên thân thể Lục Huyền đều mở ra, thậm chí hắn còn không nhịn được khẽ hít sâu một hơi.
“Linh khí trong tông môn vẫn thơm ngọt như thế.” Trở lại tông môn quen thuộc, cuối cùng Lục Huyền cũng hoàn toàn bình tâm, hắn không khỏi cảm khái một câu.
“Lục sư đệ, chuyến đi Hỏa Vân Động lần này cũng nhờ có ngươi giúp ta giải quyết rất nhiều vấn đề của tộc nhân, sư huynh vô cùng cảm kích. Ngày sau có chỗ nào cần, cứ việc tới tìm ta.” Hỏa Lân Nhi nói với vẻ chân thành.
“Hỏa sư huynh khách khí quá rồi, giữa nhóm đồng môn nên giúp đỡ lẫn nhau, huống chi trước đó sư huynh đã quan tâm ta rất nhiều, đây cũng là bổn phận của sư đệ mà.” Lục Huyền cười nói.
Hai người đã từ biệt tại nơi này.
Nửa khắc sau, Lục Huyền trở lại động phủ, đưa mắt nhìn Lưu Quang Phù Trận quen thuộc bên ngoài động phủ, khóe miệng hắn cong lên, ý cười dâng trào. Vừa tiến vào ngọn núi, nhóm linh thú cảm nhận được khí tức của Lục Huyền đã nhao nhao xông tới.
“Hả? Chim mập đâu? Lại vụng trộm chạy ra ngoài hẹn hò với Thanh Mao rồi à?” Linh thức của Lục Huyền đảo qua cả ngọn núi nhưng không thấy bóng dáng con chim mập đâu, trong nháy mắt hắn đã đoán ra cái kẻ vui quên nước Thục kia lại ra ngoài quấn lấy trai rồi.
Trong lòng thầm mắng một tiếng, hắn quyết định đợi sau khi nó trở về sẽ dùng Thanh Vi Ngọc Tỏa giam nó mấy ngày.
Hắn thả Đạp Vân Linh Miêu và Yêu Quỷ Đằng trong Thao Trùng Nang ra rồi vội vàng đi tới linh điền, lấy chiếc hộp ngọc tinh mỹ được Hỏa Vân Động tặng cho trước khi chia tay tới.