Chương 693: Sát Nguyên Quả!
Chương 693: Sát Nguyên Quả!
Theo thời gian trôi qua, Lục Huyền tấn thăng thành đệ tử nội môn, giao tình giữa hai bên càng ngày càng thâm hậu, gã cũng có hiểu biết sâu sắc về thói quen bình thường của Lục Huyền.
Tiểu sư đệ này vô cùng hứng thú với chuyện bồi dưỡng linh thực, bình thường đều ở trong tông môn, rất ít khi ra ngoài thăm dò bí cảnh hay tranh đoạt cơ duyên và bảo vật, cũng chưa từng nghe nói tu vi và thuật pháp thần thông của hắn có chỗ nào hơn người.
Một linh thực sư bình thường như vậy sao có thể sở hữu một viên Thánh Anh Đan ngũ phẩm từ tà tông?
Làm sao đối phương có thể biến từ không thành có được?
Nghĩ đến đây, gã dứt khoát vứt bỏ những mối liên tưởng hoang đường trong đầu mình đi, thậm chí còn không khỏi cảm thấy buồn cười vì suy nghĩ kỳ lạ của mình.
“Tiếp theo Lục sư đệ có tính toán gì không? Định cùng ta quay về tông môn hay tạm thời ở lại Kiếm Môn trấn?” Gã hỏi Lục Huyền.
“Cát sư huynh, lần này đến Thiên Uyên Bảo Hội ta đã bán đi không ít linh thực bình thường mình vất vả bồi dưỡng ra, cũng nhận được một ít linh thạch nên muốn mua vài món đan dược cùng với tài liệu tu hành có thể gia tăng linh lực ở Kiếm Môn trấn này, có lẽ sẽ ở lại đây chừng một - hai ngày.” Lục Huyền bịa ra một lý do.
“Được, vậy sư huynh về tông môn trước, sau khi Lục sư đệ trở về nhớ đến động phủ của ta làm khách đấy.”
Cát Phác đã giành được Thánh Anh Đan, trong lòng đang cực kỳ sốt ruột muốn quay về, thêm nữa Lục Huyền ở lại Kiếm Môn trấn cũng không khác ở trong tông môn là bao, ít nhất là sẽ không gặp phải nguy hiểm gì, mới yên tâm để hắn ở lại.
Linh quang lóe lên trong đôi con ngươi của gã, sau đầu lại trống rỗng xuất hiện một tấm đồ án Thái Cực với hai màu đen trắng, chúng nhanh chóng xoay tròn rồi mở rộng, một tia quang mang đen trắng hút cả người Cát Phác vào trong rồi trực tiếp biến mất không còn thấy đâu nữa.
“Lần này nhận được nhiều linh chủng tà dị và chất dinh dưỡng cho linh thực âm phủ như vậy, không đi xuống tiểu viện âm phủ một chuyến, khẳng định là trong lòng sẽ luôn ngứa ngáy khó chịu cho xem.” Suy nghĩ của Lục Huyền đã sớm bay tới tiểu viện âm phủ từ bao giờ rồi.
Hắn nhanh chóng tìm được một góc không người, thả ra Hư Không Yểm Mục, thu hết khu vực xung quanh vào trong mắt. Sau khi xác nhận không có tu sĩ chú ý tới nơi này, hắn lập tức đeo Thiên Trành Quỷ Diện lên, nhanh chóng thay đổi dung mạo và khí tức, rồi rẽ ngang rẽ dọc một hồi đã tới tiểu viện âm phủ.
Mở ra đại trận hộ viện Huyễn Diệt Ngũ Hành Trận, vừa mới tiến vào tiểu viện, âm khí nồng đậm đã xông vào mũi, thứ hiện ra trước mắt hắn là một vùng thiên địa tà dị. Huyết khí tràn ngập, linh thực cổ quái như bàn tay chạy tới hút máu trước tiên, tiếng oán hồn kêu rên liên tục truyền vào trong tai, giống như ung nhọt tận xương, một mực kéo dài không tiêu tán.
Còn có mấy hư ảnh tiểu anh đồng màu xanh đen chạy tới chạy lui trong sân, vừa nhìn thấy Lục Huyền xuất hiện đã vội vàng chui vào bên trong linh thực Thánh Anh Quả, hóa thành một đống vật thể màu xám đen hỗn độn.
Lục Huyền đứng giữa sân, đưa mắt nhìn các loại linh thực tà dị xung quanh, trong lòng lại tràn đầy chờ mong vào ngày thu hoạch.
Hắn cẩn thận kiểm kê thu hoạch sau chuyến thành trình đi Thiên Uyên Bảo Hội lần này.
Về phương diện linh chủng, hắn đã lấy được một hạt linh chủng Nguyên Từ Linh Mộc lục phẩm, cũng là loại linh thực lục phẩm thứ hai hắn sở hữu, đương nhiên không cần phải nói về mức độ trân quý.
Cộng thêm ba hạt linh chủng ngũ phẩm hoặc nhiều hoặc ít đều có liên quan tới tà dị, theo thứ tự là Ngũ Tạng Bảo Chu, Nhiên Hồn Hoa và linh chủng mang sát khí màu đỏ trắng lấy được từ thi thể của lão quỷ Huyền Âm.
Ngoài ra, hắn còn nhận được một chiếc quan tài đá thần bí cùng với một số pháp khí, đan dược tà dị lấy được từ trên người lão quỷ Huyền Âm, cùng với đống huyết nhục của yêu thú Thanh Giảo Tượng mua được tại Bảo Hội, đó là chưa kể đến nửa bình Huyền Sinh Linh Nhũ nghìn năm bắt chẹt từ trong tay gã tu sĩ bán linh chủng giả kia.
Mặt khác, hắn còn kiếm được gần bảy trăm linh thạch trung phẩm cùng với một số linh thạch hạ phẩm.
Tất cả những món chiến lợi phẩm này đã lập tức khiến tài sản của Lục Huyền trở nên phong phú chưa từng có.
Đoán chừng nếu chỉ tính riêng về khoản linh thạch trong tay, hẳn là tài sản của hắn đã đứng đầu trong nhóm đệ tử nội môn rồi, có lẽ chỉ một số ít con nối dòng của tu sĩ Nguyên Anh hoặc Kết Đan cùng với mấy vị đại sư đan đạo giàu chảy mỡ trong Đan Điện mới có thể so sánh với hắn.
Thu hoạch tràn đầy!
Lục Huyền cảm thấy chuyến đi này thật không tệ.
So với số bảo vật đạt được, cái giá phải trả thực sự không đáng nhắc tới. Về cơ bản, chúng đều là các loại phần thưởng mở ra từ trong quầng sáng, chủ yếu là linh thực âm phủ và phần thưởng quầng sáng đến từ hai đợt Mê Tiên Đào thành thục trước đó, xem như là dọn dẹp túi trữ vật đang từ từ đầy đến mức không chịu nổi.
Thu hoạch khổng lồ như thế khiến tâm trạng Lục Huyền tốt hơn hẳn. Hắn lấy hạt linh chủng chưa được gieo trồng, mới thu được từ trong tay lão giả gầy còm kia ra, đi tìm một mảnh linh nhưỡng U Nê Nhục còn trống rồi trồng nó vào.
Tâm thần ngưng tụ trên linh chủng, tin tức tỉ mỉ về linh chủng lập tức hiện lên trong đầu hắn.
【Sát Nguyên Quả, linh thực ngũ phẩm, trong quá trình nuôi trồng cần hấp thu lượng lớn hung sát khí, luyện hóa nó sẽ ngưng kết ra linh quả sát khí tinh thuần nồng đậm.】
【Sau khi thành thục có thể dùng linh quả để rèn luyện thân thể, gia tăng cường độ thân thể trên diện rộng, khi đối địch, có thể phụ gia thêm sát khí nồng đậm, có tác dụng ảnh hưởng tới đối thủ.】
【Cũng có thể dùng làm nguyên liệu phụ trợ quá trình tu luyện thuật pháp thần thông tương ứng.】
【Dùng thân thể gầy yếu kết thành trái cây hung sát!】
“Quả nhiên là một gốc linh thực ngũ phẩm tà dị...” Lục Huyền lẩm bẩm.
“Trong quá trình sinh trưởng cần hấp thu sát khí? Vậy có thể bắt đầu từ những kiện hung binh đã nhiễm vô số máu tươi kia. Có lẽ đợi có cơ hội thích hợp, ta lại đi tìm một - hai tên tà tu có sát khí nồng đậm đến đây làm chất dinh dưỡng, cũng tiện tinh lọc sát khí trên người bọn họ?”
Trong lòng hắn thầm nghĩ, không khỏi cảm khái lòng nhiệt tình của mình. Bởi xét cho cùng, nếu cứ để sát khí tích lũy quá nhiều mà không có phương pháp tiêu trừ tinh lọc, chúng sẽ mang đến ảnh hưởng cực lớn đối với tu sĩ, thậm chí còn có khả năng gây nên tình trạng thần hồn hỗn loạn rồi dị hóa.
Lục Huyền âm thầm cảm khái một hồi, sau đó hắn lại tiếp tục gieo hạt linh chủng cổ quái có hình dạng như ngũ tạng cùng với hạt linh chủng tối tăm vào trong linh nhưỡng.
“Linh thực âm phủ càng ngày càng nhiều, nếu cứ như vậy tiểu viện sẽ không còn chỗ để trồng nữa. Một tu sĩ chính đạo thiện lương, thích giúp mọi người làm điều tốt như ta sao lại trở thành một kẻ như vậy rồi?”
Hắn không khỏi suy ngẫm lại những chuyện đã qua.
Nhưng đương nhiên, đứng trước mặt quầng sáng phần thưởng, chút cảm khái thương xuân bi thu (nhìn cảnh vật biến hóa mà nhiễm bi thương, tựa như câu tức cảnh sinh tình) cỏn con này lại có phần hơi giả dối.
Bởi vì trên thực tế, Lục Huyền chỉ ước gì đám linh thực tà dị phẩm cấp cao trong tiểu viện này càng ngày càng nhiều mà thôi.