Chương 694: Bất Ngờ Ngay Trước Cửa!
Chương 694: Bất Ngờ Ngay Trước Cửa!
Sau khi gieo ba loại linh thực ngũ phẩm tà dị mới có được xuống, Lục Huyền lại lấy thi thể của con yêu thú Thanh Giảo Tượng kia ra.
Thao Trùng Nang không hổ là bảo vật ngũ phẩm, dù đặt ở trong đó một đoạn thời gian thì thi thể yêu thú vẫn tươi mới như cũ, không có chút dấu hiệu hư thối nào.
Có điều… thể tích bộ thi hài này quá lớn, trong tiểu viện vốn không đủ chỗ cho nó, Lục Huyền đành phải để nó trôi nổi giữa không trung rồi cắt thành từng miếng huyết nhục.
Hắn trực tiếp vận dụng thi thể của con yêu thú Thanh Giảo Tượng này đến mức tối đa nhất. Tinh huyết bên trong được dùng để tẩm bổ bồi dưỡng cho Huyết Nghiệt Hoa và Huyết Linh Chưởng Tham, phần lớn thịt yêu thú sẽ được dùng để chăn nuôi Nhục Linh Thần đã đói khát từ lâu.
Quá trình thai nghén tiểu tà ma đang bước đến thời khắc mấu chốt, cần rất nhiều huyết nhục của yêu thú cao giai, bởi vậy chỉ có thể cho Dị Thọ Bàn Đào và Thiên Cầu Thủ một ít đầu thừa đuôi thẹo.
Còn đống vật chất dơ bẩn trong thi hài yêu thú, đương nhiên cái này cũng có thể lợi dụng được, chúng đã bị Lục Huyền ném qua nuôi dưỡng Uế Trùng Thảo rồi.
Lục Huyền còn cố ý phân tách nội tạng của Thanh Giảo Tượng ra, đặt xung quanh hạt linh chủng Ngũ Tạng Bảo Chu theo những vị trí đặc biệt.
“Vừa mới được gieo trồng đã có mỹ vị ăn không hết rồi, ngươi sung sướng như vậy, nên cố gắng sinh trưởng đi, đừng phụ tâm ý của ta.” Khóe miệng Lục Huyền vui vẻ nhếch lên, hắn lặng lẽ quay sang nói với hạt linh chủng cổ quái bên trong linh nhưỡng.
Trên tay hắn vẫn còn không ít oan hồn, đáng tiếc chúng đều lây dính rất nhiều âm khí và ma khí, do không đủ tinh khiết nên tạm thời không thể dùng làm thức ăn bồi dưỡng linh chủng Nhiên Hồn Hoa được.
“Chờ đến khi tìm được pháp khí hoặc công pháp tinh luyện oan hồn, lại dùng chúng tới bồi dưỡng Nhiên Hồn Hoa sau.” Trong lòng hắn thầm nghĩ như vậy, đồng thời trên tay đã có thêm một chiếc quan tài đá loang lổ kia rồi.
Khi xử lý đến thứ này, hắn vô cùng cẩn thận cảnh giác, kiếm phù tứ phẩm đã cầm sẵn trên tay, có thể kích phát bất cứ lúc nào, sau đó, linh lực chậm rãi kéo dài đến phần viền có khắc những đường hoa văn ác quỷ khủng bố của thạch quan.
Nhẹ nhàng xốc nắp thạch quan lên, dường như con oán anh màu xanh đen đang bị những chiếc đinh dài bằng đồng xanh đóng chặt vào quan tài, có thể cảm nhận được một tia hi vọng chạy trốn, bởi vì ngay sau đó, một mảnh hắc khí nồng đậm nhanh chóng lan tràn từ trong thân thể nó, đồng thời từng luồng oan hồn trẻ con cũng chui ra từ trong hốc mắt trống rỗng kia, hung hăng đánh úp về phía Lục Huyền.
“Ngoan ngoãn một chút cho ta!” Lục Huyền khẽ quát một tiếng. Phong Lôi Kiếm trong tay không chút lưu tình, lập tức bắn ra một tia hồ quang mang theo ánh vàng rực rỡ, chui vào cơ thể oán anh màu xanh đen, chỉ trong nháy mắt đã giật cho con oán anh không ngừng giãy giụa dưới những cây đinh đồng thau thật dài kia một trận.
Đồng thời, Lục Huyền cũng dùng một tay bắt lấy phần lớn đám oan hồn anh đồng vừa mới bay ra, bị linh lực cường đại đè xuống, đám oan hồn anh đồng chỉ còn biết chen chúc vào cùng một chỗ, không dám nhúc nhích nữa.
“Ngoan ngoãn nuôi dưỡng oan hồn cho ta, về sau nể tình ngươi cũng có công lao, có lẽ ta sẽ cho ngươi được tự do hơn một chút. Nếu dám có ý tưởng dị thường hay muốn chạy trốn khỏi thạch quan thì đừng trách ta ra tay tàn nhẫn.”
Từng tia sấm sét rất nhỏ đánh lên người con oán anh màu xanh đen, khiến cho nó không ngừng run rẩy, hắc khí toàn thân gần như đã biến thành hư vô.
Oán anh cũng linh trí ở một mức độ nhất định nào đó, vừa nghe xong những lời này, đã nhanh chóng đưa ra lựa chọn sáng suốt. Nó vội vàng thu hồi hắc khí vào trong cơ thể, nằm yên trong quan tài, không dám nhúc nhích nữa.
“Không sai, về sau cứ ngoan ngoan cung cấp oan hồn anh đồng cho ta, cung cấp càng nhiều thì ngươi càng có giá trị, thời gian tồn tại cũng càng lâu.” Lục Huyền khen Oán Anh một câu rồi trực tiếp đóng nắp thạch quan lại.
Hắn đi tới khu vực đang gieo trồng hai gốc Thánh Anh Quả Tử Chu, xòe bàn tay ra, phần lớn oan hồn trong tay nhanh chóng chui vào thân cây.
Thứ vật chất màu xám đen nằm trên phần đỉnh của gốc linh thực có hình dáng phôi thai kia, lại càng thêm ngưng thực, có thể mơ hồ nhìn thấy một đứa anh nhi khô gầy màu xám đen đang cuộn mình bên trong phôi thai.
“Cũng không biết bên trong hòn đá màu đỏ sậm này sẽ nhảy ra thứ gì...” Lục Huyền đi tới chỗ Nhục Linh Thần đã ăn xong huyết nhục của Thanh Giảo Tượng, tâm thần lại cảm nhận được ý niệm đói khát đến từ tảng đá màu đỏ sậm kia.
“Dạ dày của tiểu tà ma này quá lớn.” Lục Huyền thở dài một tiếng, trong lòng chợt nảy sinh suy nghĩ bản thân nuôi không nổi thứ này.
Trong số rất nhiều linh thực trong tiểu viện âm phủ, Huyết Nghiệt Hoa là gốc được trồng sớm nhất, tới hiện giờ chỉ cần tinh huyết Giao Long là đủ, nhu cầu đơn giản nên thời gian trưởng thành của nó cũng là ngắn nhất. Lục Huyền đoán chừng trong vòng mấy tháng tới, thanh tiến độ của nó sẽ được kéo căng, sau đó mang đến quầng sáng phần thưởng cho hắn.
Ngoài ra, Dị Thọ Bàn Đào cũng tiến vào thời kỳ thành thục rồi, nó không ngừng tỏa ra mùi sữa mê người, chỉ cần nhìn thấy linh đào người ta sẽ không nhịn được sinh ra ý muốn cắn một miếng.
Cả Uế Trùng Thảo tứ phẩm cũng đang từ tốn tiến vào giai đoạn trưởng thành.
“Sau khi ba loại linh thực âm phủ này thành thục, tiểu viện sẽ trống trải hơn nhiều, cũng có đủ không gian để bồi dưỡng mấy loại mới.” Lục Huyền cảm khái một câu, sau đó khởi động Huyễn Diệt Ngũ Hành Trận, bảo vệ tiểu viện chặt chẽ, rồi mới điều khiển phi kiếm trở lại tông môn.
Tiến vào nội tông, vừa mới tới gần động phủ, Lục Huyền đã trông thấy hai vị đồng môn Trúc Cơ hậu kỳ đang chờ đợi dưới chân núi.
“Lục sư đệ, cuối cùng ngươi cũng về rồi!”
“Nghe Cát Phác sư huynh nói ngươi có chút việc ở Kiếm Môn trấn, rất nhanh sẽ trở về nên chúng ta quyết định đứng ngay dưới động phủ của ngươi chờ đợi, không ngờ lại phải đợi khá lâu.”
Hai người vừa nhìn thấy Lục Huyền, đôi mắt đã sáng rực lên, mấy tấm phù lục đưa tin bay tới, cả hai lập tức chạy về phía Lục Huyền.
Trong chớp mắt, bọn họ đã tới bên cạnh hắn, một trái một phải kẹp lấy hắn, cứ như sợ hắn sẽ trực tiếp độn thổ biến mất vậy.
“Hai vị sư huynh này xưng hô như thế nào? Sao lại nhiệt tình với Lục mỗ thế?” Lục Huyền thực sự không hiểu.
“Tại hạ Khâu Dũng, tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, ngưỡng mộ đại danh Lục sư đệ đã lâu.”
“Ta Triệu Hoài Quang, cũng là Trúc Cơ hậu kỳ, là đệ tử Đan Điện giống Lục sư đệ, nhưng Lục sư đệ vẫn thường xuyên ở trong nhà nên chưa có duyên gặp mặt.”
“Chào Khâu sư huynh, Triệu sư huynh.” Lục Huyền chắp tay thi lễ.
“Lục sư đệ có nhớ lúc trước ngươi từng ban bố nhiệm vụ yêu thú ở Thứ Vụ Đường hay không? Hai chúng ta đều đến đây vì nó đấy.”
“Nhanh như vậy hai vị sư huynh đã săn bắt được yêu thú tứ phẩm rồi sao?” Lục Huyền cảm thấy khá bất ngờ vì điều này.
Bởi yêu thú tứ phẩm vốn không dễ gặp, ứng phó với chúng cũng khó khăn, hắn không ngờ nhiệm vụ tuyên bố chưa lâu đã có hai vị đồng môn tới nhận phần thưởng rồi.